truyen ba xa nghich ngom
Truyện Bà Xã Nghịch Ngợm của tác giả Lâm Phỉ xoay quanh nhân vật nữ chính tên Tất Hạnh Trừng, một cô gái có dáng người thon thả, nhanh nhẹn. Cô có mối thù rất sâu đậm với một người đàn ông, cô quyết tâm lập một kế hoạch để trả thù.
Tên truyện: Bà Xã Nghịch Ngơm, Em Là Của Anh Author: Ann Category: Truyện Teen Rating: 15+ Tình trạng: Hoàn Thành Website: WWW.ThichTruyen.VN Nguồn: Sưu tầm. Casting: Giới thiệu nhân vật:-Đường Du : cứng đầu, nghịch ngợm, có tinh thần lạc quan, pha chút dịu dàng có lúc rất nữ tính, sở hữu khuôn mặt khá dễ thương làm không
Web đọc truyện online hỗ trợ đọc truyện trên điện thoại, máy tính bảng, đọc truyện trên iphone, ipaid, điện thoại android tốc độ nhanh nhất Bà Xã Nghịch Ngơm, Em Là Của Anh - Chap 07 - ThíchTruyện.VN
Đọc truyện [AllTake] Những doujinshi ngắn♡ - Doujinshi 5 trên điện thoại, cập nhật hằng ngày. chuong 1 nu than cua hoa #edit hoan nguyen bao ho nang suot doi phan 2 chuong 2 lo lang #ke hoach giai cuu nam phu ngoai truyen #ba xa nghich ngom em la cua anh hoan fanfic vinzoi chap 6 buoi di choi #dtvd #txt choi soobin
Bên ngoài ánh nắng ban mai ấm áp đang phủ lên mọi vật thay thế cho màn đêm lạnh lẽo. Mùi thơm của hoa thoang thoảng xen lẫn mùi cỏ non sáng sớm. Trên giường nàng nằm đó, mắt nhắm nghiền lười biếng. Từ từ mở mắt, ánh sáng làm chói mắt khiến nàng phải dùng tại che mắt lại, một vài giây sau khi thích nghi được nàng mở mắt một lần nữa.
Read Chương 25 from the story Bà xã nghịch ngợm, em là của anh by miyoonhee93 (cherry_cherish) with 3,482 reads. bts, vkook, fanfiction. 미앤~~~ dạo này tui hơi
Vay Tiền Online Me. Chỉ mấy tháng không gặp Đại Ảnh mà Đại Ảnh thay đổi nhiều quá, mái tóc đã cắt ngắn, khuôn mặt không còn nét tinh ranh thay vào đó là vẻ mặt ngây thơ như một đứa có nhớ tôi không?Đại Ảnh nhìn nó suy nghĩ một lúc rồi lắc không sao, tôi tới đây để chào tạm biệt cô, tôi sắp sang Mỹ Sang Mỹ làm gì? –Đại Ảnh nhìn nó khó hiểu -Sang Mỹ học, Đại Ảnh ở lại vui vẻ và giữ gìn sức khỏe nhé!Đại Ảnh dường như vẫn không hiểu nó nói gì chỉ gật đầu mắt tròn xoe nhìn . Nó đứng dậy định về thì Đại Ảnh níu tay nó-Gia Huy…..-Sao? Cô..cô biết Gia Huy không?-Gia ..Gia Huy …Gia Huy là ai? -Gia Huy…là..là người mà Đại ẢNh rất quý mến nó nói Đại Ảnh mỉm cười-Vậy..Gia Huy đâu?-HÔm nay Gia Huy không khỏe, nên không đến thăm Đại Ảnh Đại ẢNh thất vọng nhìn nó. Nhưng ngay sau đó Đại Ảnh lại chăm chú vào con gấu trên tay không quan tâm tới sự có mặt của nó nữa. Nó nhìn Đại Ảnh nói với cô ta bằng giọng buồn buồn-Tại sao chúng ta lại thành ra thế này? Tôi không biết Kết cục chúng ta sẽ như thế nào, nhưng hiện tại, cả tôi và cô đều mất Gia Huy Đại Ảnh nó tới một nơi khác, mộ của Quốc Minh. Đặt một bó hoa lên mộ nó đứng đó hồi lâu, nhớ tới từ lần đầu gặp Quốc Minh ở thư viện, bao nhiêu xung đột giữa hai bên vậy mà cuối cùng Quốc Minh lại ૮ɦếƭ vì nó. Nó tự hỏi tại sao con quay của số phận lại trớ trêu như vậy? Phải chăng không phải ngẫu nhiên mà tất cả mọi người lại gặp nhau trong cuộc đời này, mọi thứ đều đã được sắp đặt từ trước sao?-Hãy yên nghỉ nhé! –Tạm biệt Quốc Minh nó rời khỏi nghĩa trangBUỔI TỐICộc ..Cộc… -Vào Khang mở cửa phòng thấy Bảo Như đang thu dọn những đồ đạc cuối cùng vào vali. Ngồi xuống giường ,Mạnh Khang im lặng không nói gì. Bảo Như mắt hơi hoe đỏ-Anh sẽ rất nhớ Như ngưng xếp quần áo ra đứng gần cửa sổ-Em cũng khi đi, em có thể trả lời câu hỏi của anh không?Mạnh Khang lại gần hai tay đặt lên vai Bảo Như , ánh mắt đượm nét trả lời bây giờ sao?-Anh đã chờ đợi quá lâu Như nhón chân lên nhìn vào mắt Mạnh Khang. -Câu trả lời của em là…Bỏ lửng câu nói Bảo Như đưa môi tới sát môi Mạnh Khang….Suỵt…..Nhưng Mạnh Khang lấy tay đặt lên môi Bảo Như mỉm cười-Không cần, anh biết câu trả lời của em rồiMạnh Khang mỉm cười trong khi mặt Bảo Như đỏ như gấc muốn ૮ɦếƭ hả?-Ha ha tất nhiên là không Khang ôm chặt Bảo Như vào lòng, tối đó ngồi dưới nhà “cặp đôi quái vật” nó “vinh hạnh” mỉm cười khi vô tình xem được đoạn băng tình cảm của Bảo Như và Mạnh Ngày nó không mong đợi nhất cũng tới, nó chậm rãi mở cửa phòng lại gần nắm tay hắn, mọi hành động đều thật cẩn thận như muốn thời gian dừng lại tại đây-Gia Huy, hôm nay em phải đi mọi lần đáp lại lời nó vẫn là sự im lặng, gục đầu vào иgự¢ hắn nó khóc thật to, bao nhiêu nỗi nhớ thương, bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu kỷ niệm và tình cảm trào dâng như những giọt nước mắt trên mi. Giờ đây hắn nằm đó, nó khóc thật nhiều nhưng nó biết dù có khóc nhiều như thế nào đi nữa cũng không còn một giọng nói an ủi, không còn một bàn tay nhẹ lau nước mắt, không còn cánh tay ôm ghì nó vào lòng, không còn những lời yêu thương an ủi, ký ức sao quá ấm áp mà hiện tại chỉ còn lại dáng hình người nó yêu thương nằm đó bất động , lạnh lùng vô cảm trước cảm xúc của nó. Ⱡồ₦g иgự¢ như bị cào xé, một cảm giác mãnh liệt trào dâng trong lòng, nỗi tủi thân cứ mãi đeo bám, sự cô đơn dày vò tâm hồn, nó không biết phải làm Huy….tại sao , anh không cần em nữa sao? Làm ơn hãy tỉnh lại, hãy giử em lại đi mà….Gia Huy…Nó tuyệt vọng gọi tên hắn trong nước mắt , bàn tay níu chặt cánh tay hắn không con , chúng ta phải đi thôi- Mạnh Khang ngần ngạiĐưa tay chạm vào mặt hắn, nó lấy hết dũng khí buông tay hắn ra , từng bước nặng nề nó đi theo Mạnh Khang ra xe. Để lại hắn nằm đó khóe mắt từng dòng lệ chảy xuống thấm ướt hai bên BAY-Tiểu Du, Bảo Như, mình sẽ nhớ các bạn Yến nước mắt lưng tròng nắm chặt tay hai đứa bạn. Nó và Bảo Như mắt cũng ươn ướt. -Tụi mình sẽ thường xuyên liên lạc với nhau khi vào cửa soát vé, cả ba đứa ôm nhau nước mắt tèm lem , mãi Mạnh Khang mới giữ được Hải Yến để nó và Bảo Như trên máy bay nó đan hai tay vào nhau mân mê chiếc nhẫn, nó nhớ hắn da diết, nước mắt lại theo nỗi nhớ lăn dài . Nó lẩm bẩm-Thời gian ơi, hãy trôi thật nhanh TỐI-Cậu định để Voi con đi thật sao? Nhìn cô ấy khóc lóc đau khổ như vậy ngay cả tôi cũng không chịu bảo tôi phải làm sao? Nếu không để cô ấy đi, với tình trạng hiện giờ tôi có bảo vệ được cô ấy không? Hay ngược lại làm gánh nặng?-Vậy nếu sau bốn năm cậu vẫn không khỏi thì sao? Chẳng lẽ lại bắt cô ấy đi tới một nơi xa xôi nào nữa?-Không, lúc đó cứ nói với cô ấy là tôi ૮ɦếƭ rồi-Cậu….Rầm…..Mạnh Khang tức giận đóng sầm cửa đi ra ngoài. Còn lại một mình hắn đau đớn để trái tim gào thét nơi Ⱡồ₦g иgự¢. Bao kìm nén cũng không thể giam giữ những giọt nước mắt đang nóng hổi trên mặt hắn. Thấy nó đau khổ khóc lóc bên giường hắn cố gắng chịu đựng nỗi đau để không đưa tay ra ghì siết lấy nó , giờ kế hoạch của hắn dành cho nó đã thành công, nó đã đi xa khỏi hắn rồi cũng là lúc hắn nhận ra một cái hố sâu hoắm nơi con tim gian ơi, hãy trôi thật nhanh NĂM SAU-Chuyến Bay sắp hạ cánh quý Khách vi lòng thắt dây an toàn cám năm đã trôi qua , có lẽ không nhanh như nó mong đợi nhưng cũng đưa nó trở về bên Như do quá nhớ Mạnh Khang nên đã chuyển về nước học từ một năm trước, nó cũng rất muốn về nhưng lại không dám phụ lòng tin của Ông Trần dành cho mình. Còn Hải Yến sau khi tụi nó đi cũng “khăn gói” chuyển trường sang thành phố K mục đích là muốn gần Khải Tuấn, công sức của Hải Yến cuối cùng cũng được đền đáp khi giáng sinh năm ngoái Khải Tuấn kỳ công mua thật cả trăm hoa hồng để tỏ tình làm nàng Yến nhà ta cứ sướng rân nghĩ nó càng nhớ mọi người nhiều hơn, nhất là hắn, đó cũng là lý do nó thu xếp về trước một tuần mà không cho ai biết , nó nôn nóng muốn gặp hắn đầu đi đâu? –Tài xế taxi hỏi nó-Bệnh viện thành phốNó háo hức mong cho đoạn đường ngắn lại để gặp hắn. Đang ngẩn ngơ xem khung cảnh ngoài kia thì xe chạy ngang bờ hồ , nơi kỷ niệm giữa nó và hắn-Dừng lại ở đây một xuống xe, đi dọc bờ hồ, gió đêm se lạnh khiến nó nhớ tới cảm giác ấm áp khi ở bên hắn. Bao nhiêu kỷ niệm ùa về, đang miên man với những ý nghĩ, nó bấc giác mở to mắt nhìn một bóng người quen thuộc đang ngồi nơi ghế đá mà hắn và nó thường ngồi, thật khẽ nó lại gần nhìn kỹ hơn-Sao…sao..anh lại ở đây?- Nó vừa ngạc nhiên vừa vua mừng-Tiểu…Tiểu Du? – Người thanh niên cũng không thoát khỏi cảm giác như nó đứng mừng rỡ ôm chầm lấy hắn, hắn cũng siết chặt nó trong tay. Mùi hương quen thuộc lạiMang đến cho hắn cảm giác dễ chịu. Buông nó ra hắn mừng rỡ-Em về bao giờ? Chẳng phải một tuần nữa em mới về sao? sao em không nói ai biết?-Em…Nó định trả lời bỗng nhớ ra một điều gì quan trọng nó vội thụt lùi một bước nhìn hắn tò mò-Không phải anh ,…anh phải sống thực vật sao?Lúc này hắn mới nhớ ra, nỗi lo sợ lấp mất niềm vui nãy giờ của Du anh xin lỗi, thật ra….-Thật ra sao? chẳng lẽ…chuyện anh không thể tỉnh dậy là nói dối ?Nó nhìn hắn, ánh mắt vô cùng giận dữ và thất vọng-Không, chuyện đó là thật nhưng….Nó nhìn xoáy vào mắt hắn chờ câu trả lời-Thật ra sau gần 2 tháng anh đã tỉnh lại nhưng khi tỉnh lại thì….thì mắt anh đã không còn thấy gì lại như vậy?-Vì anh không muồn em lo lắng, nên anh đã nhờ cha đưa em đi du học, trong lúc đó anh sẽ chữa mắt chờ em quay về-Vậy nếu anh không chữa khỏi? –Nó nhếch mép chế giễu hắn-Thì….-Thì anh sẽ nhờ người nói với em là anh đã ૮ɦếƭ đúng không?-Tiểu Du, em đừng giận chỉ vì anh không muốn làm gánh nặng…-Gánh nặng sao? Anh nghĩ em sẽ coi anh như gánh nặng?-Không, anh biết em sẽ không xem anh là gánh nặng của em nên anh mới….-Mới đưa em đi thật xa, mới giả vờ như không nghe thấy gì, dù em gào khóc, xin anh giữ em lại anh vẫn nằm đó làm như không biết sao? Anh thật….thật….Nước mắt ứa ra nó quay người bỏ chạy, hắn lo sợ đuổi theo níu lấy tay nó-Tiểu Du, em nghe anh nói….-TÔI KHÔNG MUỐN NGHE, ANH THẬT TỒI TỆ, ÍCH KỶ, ANH CÓ BIẾT BỐN NĂM TRƯỚC TÔI ĐAU KHỔ NHƯ THẾ NÀO KHI RỜI KHỎI NƠI NÀY, RỜI KHỎI ANH KHÔNG?Nó vừa thét vừa đánh thật mạnh vào người hắn nước mắt nóng hổi trên mặt-ANH BIẾT, anh biết tất cả, tuy anh không nhìn thấy nhưng anh cảm nhận được sự đau đớn trong nước mắt em, nỗi cô đơn mà em phải chịu đựng suốt thời gian đó, tất cả….anh xin lỗi chỉ vì anh rất yêu em….Hắn ghì chặt nó vào lòng, bờ vai nhỏ run lên theo tiếng nấc, siết chặt nó trong tay hắn tự nhủ mãi mãi không bao giờ để nó phải rời xa hắn một lần nào nữa. Cảm giác ấm áp thật sự lại trở về bên nó, bao nhiêu khó khăn , bao nhiêu nỗi nhớ suốt thời gian qua đang được tình yêu xoa ta kết hôn nhé?-Sao? –Nó nghệch mặt ra nhìn hắn-Em sẽ lấy anh chứ?Trong giây phút đặc biệt này vậy mà nó cứ đực mặt ra không nói câu nào , trong đầu nó đang phân tích tất cả mọi việc, còn hắn sốt ruột nhìn nó chờ đợi-Không –Nó quay mặt đi-SAO? SAO LẠI…..TIỀU DUHắn bước song song với nó , không ngờ rằng có ngày hắn đi cầu hôn lại bị từ chối-Anh đã nói dối em suốt thời gian qua em không thể dễ dàng tha thứ cho anh đã xin lỗi và giải thích rồi mà, em không thể từ chối như vậy, suy nghĩ kỹ lại đi mà-Em đã nghĩ rồi nên mới quyết định chứ tức tối trước thái độ cứng rắn của nó-Nè chân voi, em mà không lấy anh thì….thì….-Thì …..sao?-Anh sẽ….sẽ nhảy xuống hồ …cho..cho ૮ɦếƭ đuối anh. –Nó không bận tâm quay đầu đi tiếpÙm……m…m..Vừa đi được vài bước âm thanh lớn phía sau làm nó giật mình , quay lại nó hoảng hốt thấy hắn đang ở dưới hồ thật, tay chân vùng vẫy như sắp “đi lặn”-Ặc…ặc…Cứu, cứu …cứ u anh….-GIA HUY….GIA HUY –Nó sợ hãi không tin vào mắt mình-Làm sao đây, em không biết bơi …..,૮ɦếƭ mất, CÓ AI KHÔNG GIÚP VỚI, GIÚP TÔI VỚI….HUHUHU-ặc….tại em hết…ặc..tại em không chịu ….ặc ặc lấy anh…-LẤY MÀ EM LẤY ANH MÀ ..HU HU…-Ha ha em hứa rồi đó nha-Gì….gì?Hắn cười rồi không vùng vẫy nữa bơi vào bờ dưới sự “hãi hùng” của nó-ÔI, mệt ૮ɦếƭ đi được….-Đồ đáng ghét anh dám lừa em như vậy saooooooooo- Nó “cay cú” đánh hắn túi bụi,-Á…đau ..đau anh…Mà em đã đồng ý rồi đó biết em đi về anh với…..BA THÁNG SAU-woa…..Tiểu du, trông bạn đẹp quá à….-Hải Yến tay trong tay cùng Khải Tuấn tới dự đám cưới Khang và Bảo Như cũng tíu tít xúng xính trong trang phục cô dâu phụ và chú rể phụ. Còn nó, hôm nay nó được chăm chút rất kỹ nên nhìn nó như một nàng công bọn anh ra xe đây, em ngồi yên đợi Gia Huy đừng có mà quậy phá đó Voi ConBây giờ nó đang rất hạnh phúc, nhờ hắn nó từ một người mất tất cả trở thành người hạnh phúc nhất. Trải qua bao nhiêu sóng gió cuối cùng cả hai trái tim yêu cũng được ở bên nhau, có lẽ như người ta nói thật, tình yêu trải qua nhiều chông gai sẽ trở nên vững chắc vô cùng. Đang mơ mộng thì Bé Bỏng không biết ở đâu chạy vào “ướק” bó hoa của nó chạy ra vườn làm nó cuống cuồng đuổi theo-Đứng lại………mau trả đây cho chị……..Nó quên tất cả, quên nó đang mang hình tượng một nàng công chúa, quên là nó đang kết hôn mà cứ “hồn nhiên” đuổi theo con tới nơi nó dành lấy bó hoa nhưng Bé Bỏng ngậm chặt không buông-TRẢ..TRẢ ĐÂY…THẢ RA NGAY….-Chân voi, em đang làm gì vậy hả?Giật mình quay sang thấy hắn đang đứng sau lưng nhìn nó nghiêm khắc nó lí nhí-Tại nó chứ bộ……-Em nghịch vừa vừa chứ, hôm nay là hôn lễ của chúng ta đó biết không-Da..biết…-Em hư thật, anh phải trị tội em cho em chừaHắn giơ tay lên là nó co chân chạy ngay, hắn hùng hổ đuổi theo phía sau-Đứng lại cho anh…Em ૮ɦếƭ chắc rồi….-Không…em không muốn ăn đòn đâu mà…Bộ váy lộng lẫy đã “phản chủ” làm nó ngã lăn ra đất, phía sau hắn lao tới ôm chặt nó , cả hai nằm lăn ra bãi cỏ, hắn luồn tay ra sau gáy nó-Bắt được em rồi-Đừng phạt em, em sẽ nói cho anh biết một bí mật-Bí mật? là gì vậy?-Là…..- Nó cuối xuống ghé sát tai hắn-Em yêu anh!Trong nắng mai , gương mặt cả hai hiện rõ tia hạnh phúc, hắn cười tươi nhẹ kéo nó xuống thật gần đặt lên đôi môi mọng đỏ một nụ hôn ngọt ngào và sâu xã nghịch ngợm, em là của anh!-Hết-Bạn vừa đọc xong truyện Bà Xã Nghịch Ngơm, Em Là Của Anh tại website Website đọc truyện online thích hợp trên mọi thiết bị và mọi hệ điều duyệt tốt nhất trên các trình duyệt Chrome, Firefox, Opera Mini, UC Browser, SafariVới hơn 40 nghìn đầu truyện, đa dạng về thể loại, phong phú về nội dung hi vọng sẽ làm thỏa mãn nhu cầu thích đọc truyện của bạn Hãy ghé thăm thường xuyên các bạn nhé !Có thể bạn quan tâmList Truyện TEEN đã Hoàn ThànhList Truyện Ngôn Tình Đã Hoàn - Thế Giới Truyện Trong Tay Ban
Giới thiệu Truyện Bà Xã Nghịch Ngợm của tác giả Lâm Phỉ xoay quanh nhân vật nữ chính tên Tất Hạnh Trừng, một cô gái có dáng người thon thả, nhanh nhẹn. Cô có mối thù rất sâu đậm với một người đàn ông, cô quyết tâm lập một kế hoạch để trả thù. Nhưng kế hoạch còn chưa được thực hiện thì cô đã bị người đàn ông đó ăn sạch sẽ! Nguyên nhân gì khiến cô bị người đàn ông đó ăn nhanh chóng như thế??? Các bạn cùng nhau đón đọc để biết rõ nguyên nhân nhé!! TẢI EBOOK MỚI NHẤT
Người đứng trên đài, Tất Hạnh Trừng nhìn bầu trời sau cơn Nhĩ Đông Thần đưa đôi mắt nhìn bộ dáng mất hồn của cô "Đang suy nghĩ cái gì?""Không có nghĩ gì, tôi đang đợi cầu vồng.""Cầu vồng?""Ừ! Mấy người bạn tốt của tôi đã nói, trong số chúng tôi người nào thành đạt đầu tiên, thì người đó sẽ phụ trách đầu tư mua lấy một căn phòng làm phòng bí mật cho cả nhóm, sau đó tôi muốn chụp chiếc cầu vồng đẹp nhất, treo ở chỗ dễ nhìn thấy nhất trong nhà, khi đó chúng tôi sẽ có tinh thần." Đôi mắt xinh đẹp vì suy nghĩ mà mờ sương, "Ha ha! Trụ sở bí mật, anh nhất đingj nghĩ chúng tôi rất ngây thơ phải không?""Sẽ không! Cảm giác thật thú vị." Cảm giác, là đến từ nét mặt của cô, ánh mắt của cô, thậm chí là giọng nói của cô!"Nhưng thật kỳ lạ, sau cơn mưa trời lại sáng không phải cũng sẽ có cầu vồng sao? Sao đến bây giờ tôi vẫn vô duyên chưa thấy được một dải cầu vồng trọn vẹn?" Cô nhẹ giọng nỉ non, đáy mắt xuất hiện sự đau thương, "Tôi càng hy vọng trong cuộc sống hiện tại cầu vồng ấy có thể sớm tề tụ."Nhĩ Đông Thần yên lặng nghe cô biểu đạt tâm tình, mặc dù anh nghe không hiểu cái cô gọi là cuộc sống hiện thực của cầu vồng là gì, nhưng dựa vào sự tôn trọng, cô không nói rõ, anh cũng sẽ không hỏi tới."Sẽ có một ngày như thế, nhất định cô sẽ thấy được sau cơn mưa trời sẽ sáng, sẽ có một dải cầu vồng xinh đẹp nhất."Tất Hạnh Trừng không hiểu vì sao anh lại có thể khẳng định như vậy, nhưng cô biết đây chẳng qua là anh tốt bụng an ủi cô mà thôi, không biết được tại sao, bống trong lòng cô nổi lên một cảm giác kì lạ."Xã trưởng, vậy anh có mong muốn chụp lại cái gì nhất không?"Không ngờ cô lại hỏi câu này, Nhĩ Đông Thần nhất thời sửng sốt, bởi vì anh hình như rất lâu rồi không có suy nghĩ về vấn đề bốc đồng cùng nhiệt huyết tràn đầy, quá khứ của anh, anh đã chụp rất nhiều thứ vạn vật bao la, hoa cỏ, phong cảnh, chân dung, động vật hoặc tĩnh vật, đến sau đó anh cứ như vậy mà chụp, hình như chỉ có suy nghĩ đáng chụp hay không mà thôi, có hay không cần thiết chụp, anh đã thật lâu không có suy nghĩ tích cực để nhấn nút lâu sau Nhĩ Đông Thần vẫn không nói lời nào, Tất Hạnh Trừng cho là anh có điều khó nói, hay ý tưởng của mình quá kinh hãi thế tục, ngượng ngùng mở miệng, cô cũng khôgn muốn tiếp tục hỏi nữa."Xã trưởng, thật xin lỗi đó!" Trước mắt lại hiện lên bữa hai người đi ăn Pizza, Tất Hạnh Trừng càng ngày càng thấy xấu hổ."Sao lại xin lỗi?""Tôi vốn muốn nói mời anh bữa tiệc lớn . . . . . ." Người có ơn với cô thì tất phải báo, thời gian vừa qua đã sử dụng đồ dùng chuyên dụng của anh để chụp hình, nếu mà đi thuê cũng tốn khá nhiều tiền, chỉ là ăn một bữa đã quá lời cho cô rồi, kết quả cô chủ động mời mà mãi sau mới nhớ tới, tất cả tiền cô gửi ngân hàng cũng cầm đi trả tiền mau máy chụp hình rồi, cô không muốn thất hứa, để xã trưởng nói cô không giữ lời, miễn cưỡng mời anh đi ăn bữa pizza bên ngoài, còn lầnn sau nhất định sẽ bôig thường."Thành ý là quan trọng nhất, tôi có thể cảm nhận được thành ý của cô." Nhĩ Đông Thần sờ sờ cái bụng đã ăn no, anh rất ít khi để mình ăn quá no, như vậy đối với sức khỏe không tốt, chỉ là anh có ý nghĩ là ăn sạch thành ý của cô!!!Trong lòng bỗng dâng lên một khối rung động, Tất Hạnh Trừng không tự chủ nâng khóe miệng lên, "Xã trưởng, anh thật dịu dàng."Cô có chút cảm mà tán thưởng, Nhĩ Đông Thần không nhịn được mà chột dạ, "Cô có nghĩ tới hay không, có lẽ tôi không dịu dàng như trong tưởng tượng của cô?"Tất Hạnh Trừng theo cảm giác lắc đầu một cái, "Tôi tin tưởng mỗi người đều có tính cách riêng, Nhưng mà xã trưởng anh là người có tính tốt nhất mà tôi từng gặp, từ khi tôi đênns xã đoàn, chưa bao giờ thấy anh nổi giận."Đó là bởi vì anh đang lợi dụng ưu thế về ngoài hình trời sinh của mình, quá khứ vui vẻ khi đùa giỡn trước những người phụ nữ kia, anh có thể rất cuồng dã, đôi lúc anh cũng không quá lưu luyến bụi hoa, anh dựa vào nguyên tắc tận tình ôn hòa lương thiện trong khả năng có thể, thật ra thì anh chưa từng nghĩ nên xếp mình vào loại đàn ông nào."Đứa ngốc, chưa nghe qua sói đội lốt cừu sao? Cẩn thận ngày nào đó bị tôi bán đi lại ngu ngốc vẫn giúp tôi kiếm tiền!" Anh cố ý trêu ghẹo nói.""Anh chưa từng nghe qua ngốc có phúc của người ngốc sao? Có lúc thua thiệt chính là chiếm tiện nghi."Đây là lời người ta thường nói không sai, nhưng nét mặt khi cô nói câu này y như một bà thím? Xem ra cô cũng không muốn để ý hình tượng của mình mà thoải mái bộc lộ trước mặt anh! Nhĩ Đông Thần nhếch môi mỉm cười."Tìm thời gian, Chụp cảnh hồ chứ?" Cô ngơ ngác nhìn trời chờ đợi cầu vồng xuất hiện, bỗng nhiên lại đưa tới ý định muốn cô đi cùng anh chụp hình, muốn đi du lịch, muốn cùng cô, cùng nhau.~~"Cảnh hồ?""Ừ, cùng đi chụp cho thỏa nguyện!"Trái tim Tất Hạnh Trừng lại một lần nữa nhảy loạn nhịp, nhưng cô vẫn thuyết phục chính mình, Nhĩ Đông Thần chỉ đơn giản muốn mời người có cùng sỏ thích đi mà thôi, giống như các hoạt động cố định của xã đoàn vậy, huống chi anh cũng không nói chỉ có hai người bọn họ, cô việc gì phải tự dọa mình chứ?"Tốt, tốt nhất! Ở bên hồ cầu vồng nhất định sẽ rất đẹp." Cô đang tự mình nói bậy cái gì chứ! Vậy không phải đang nói rằng cô chờ ngày hai người đi cùng nhau sao? Khẽ tự cắn đầu lưỡi của mình choáng váng một hồi, âm thầm hi vọng anh không có phát hiện nhịp tim của cô không bình Đông Thần rất có phong độ cười trộm trong lòng, mặc dù cơ hội này có thể gặp nhưng không thể cầu, nhưng hồ cầu vồng thật là một địa điểm tuyệt vời, anh không ngại dùng cơ hội lần này thử vận trước giờ rất ghét những phụ nữ không óc, mặc dù Tất Hạnh Trừng đôi lúc có những logic không giống với người thường, nhưng mà ở trước mặt cô, Nhĩ Đông Thần mới ý thức được, thì ra anh cũng không phải đàn ông thông minh gì, nói một cách khó nghe, thì anh chính là nông cạn ; nghiêm chỉnh mà nói, anh khinh thường những người phụ nữ ngu ngốc, chỉ là bình thường anh lại dùng biện pháp giả ngây thơ của mình để che mắt người thường mà thôi!Làm bộ làm tịch, nhăn nhó làm nũng, ăn sung mặc sướng hoặc là giấu giếm tâm cơ, rất nhiều phụ nữ khôgn khác gì sài lang hổ báo, nếu mà có gặp qua người thiện lương đơn thuần, thì chính là người không có chủ kiến tát nước theo mưa, chung đụng lâu cũng rất mệt cả vòng sáng cùng tiêu cự cũng ngây ngốc không phân biệt được, không hiểu là hứng thú ở đâu, lại nói sùng bái ký xảo chụp của anh? Phơi mặt dưới ánh nắng, mất đi vẻ ngoài đạo mạo, còn dám nói sẽ đi theo anh tới chân trời góc bể, dùng ống kính để lưu lại khoảnh khắc đẹp?Anh cũng không có tự cho mình là siêu phàm, cảm giác quá tốt, cho là toàn bộ phụ nữ sẽ vây quanh anh, là những người mê luyến hâm mộ đến độ mù quáng, cho nên anh đối với những người phụ nữ có ý niệm đến gận anh, cũng chỉ có một dạng ấn tượng khinh bỉ mà thôi!Mặc kệ là bình hoa ngu ngốc, hay là những người cho rằng mình là mỹ nữ cuồng nhiệt, Nhĩ Đông Thần chưa bao giờ mong chờ cùng người phụ nữ nào đặc biệt gần gũi, cũng chưa từng có cảm giác chưa được thỏa mãn sau khi lên giường với người nào; bờ môi mỏng ngày càng cong lên, ngay cả anh cũng không phát được nụ cười của chính mình ngày càng mùa đông, không khí vẫn rất lạnh, khi ánh nắng mặt trời chiếu xuống bãi cỏ rộ lên ý xuân, trước mắt là một mảnh ấm lụa trắng uốn lượn một vòng quanh bờ cỏ hạnh phúc, cô dâu mới nở nụ cười như nắng ấm mùa xuân, đứng một bên thâm tình nhìn chú rể anh tuấn đẹp trai, hai mắt chứa đựng tình yêu còn ấm áp hơn cả nắng đầu số nhứng người đi bên ngoài khu chụp hình đều dừng chân lại một chút, nhất là phụ nữ, phần lớn rất khó không bị biểu tượng hạnh phúc cả đời kia hấp dẫn, chỉ có ít trong số những phụ nữ đi ngang qua không quan tâm, Tất Hạnh Trừng chính là một trong số với trang phục tinh xảo của tân nương, cô nhìn thẳng vào góc chụp của nhiếp ảnh gia, đại khái là có hứng thú cao độ, công việc bên trong hết bận, cô sẽ chuyên chú ngắm nhìn để học đầu thể nghiệm phụ tá chụp ảnh cưới, so với tưởng tượng ban đầu của cô còn khổ cực hơn nhiều, trắc quang, đánh đèn, khung cảnh, không chỉ có muốn máy chụp hình và đạo cụ, chụp hình không đặng còn phải giúp người mẫu mới thay trang phục, thậm chí phải hỗ trợ cải thiện không khí, khiến người mới không phải là người mẫu chuyên nghiệp có thể quen dần với công nay Tất Hạnh Trừng tạm thời được xem là tới giúp một tay, nhiếp ảnh gia rất khách khí; mới được nửa ngày cô đã mệt muốn chết rồi, cô có thể tưởng tượng những người trợ lý chuyên chức sẽ phải nhẫn nhịn, chịu đựng, phối hợp độ cùng sức lực cần làm là bao nhiêu, nhưng mà cô rất thích thú, trước khi tốt nghiệp cô trước tiên sẽ làm một phụ tá, từ từ tôi luyện gian nghỉ trưa, vì để dễ dàng hơn, mọi người quyết định họi đồ ăn nhanh, mà chú rể hào phóng trả nói hôm nay cô dâu hôm nay chính là thợ trang điểm của nơi này, trang điểm lại, thay đổi quần áo mình cũng có thể tự làm được, không chút hoang mang nhanh chóng lưu vốn cho là cô dâu sẽ thay đổi kiểu tóc, nhìn thấy hình mà nhiếp ảnh gia chụp mấy ngày trước, kinh ngạc phát hiện, tóc chú rể từ dài thành đầu húi cua, sau đó mới biết chú rể vẫn còn là lính, trở về bộ đội mấy ngày vừa lúc sửa lại kiểu cả mọi thứ ở đây khiến cô rất thú vị, phần công tác này có thấy được từ khía cạnh của người mới, có thể thử thách mình bằng các phong cách khác nhau, còn có thể chứng kiến đôi chút ngọt ngào của các cặp đôi, mặc dù mệt muốn chết, nhưng cô thực thích phần công tác chim non cất cánh bay lần đầu, lục lọi mọi thứ thú vị trên đời; Tất Hạnh Trừng vội vã ăn một chút, hào hứng lấy ra máy chụp hình nhỏ của mình, nháy ánh đèn đạo cụ, chụp phong cảnh, giống như các nhiếp ảnh gia coi chụp hình là một loại hạnh phúc, thuận tiện chụp lấy mấy hình lúc mọi người đang nghỉ ngơi, để giữu lấy kỉ niệm cho một ngày trải Đông Thần xách theo một túi thức uống nóng đến thăm đoàn, từ xa nhìn thấy Tất Hạnh Trừng đang chìm trong niềm vui của mình, không nghĩ anh đến, ngược lại Hồ Quan Lực tinh mắt thấy anh, vui mừng nói"Đông Thần, sao cậu lại tới?""Học trưởng, cô ấy không gây ra phiền toái cho anh chứ?" Đưa một ly cà phê nóng lên, ánh mắt Nhĩ Đông Thần vẫn dừng ở một điểm cách đó không xa."Tôi vốn cho là cậu là lừa gạt tôi, mới tùy tiện tìm tiểu nữ sinh không có kinh nghiệm tới, không ngờ kết quả ngoài ngoài dự liệu của tôi.""Vậy sao?" Khóe môi lập tức nâng lên, Nhĩ Đông Thần rất hứng thú."Cậu cũng biết chúng tôi cần một người có thể làm công việc của hai người, không có nhiệt huyết chịu được khổ thì không làm được, sau này tôi không dám nói, nhưng mà bây giờ có thể cảm thấy, cô ấy thật lòng nhiệt huyết với chụp hình nên vui vẻ chịu đựng, cô ấy rất nghiêm túc, khả năng thích ứng cũng rất mạnh mẽ."Lần này khẳng định, thân là người tiến cử Nhĩ Đông Thần cảm thấy rất kiêu ngạo, ngày hôm được học trưởng nhờ vả, co một phụ tá đột nhiên nghĩ làm, muốn anh cho một người trong xã đoàn hoặc bạn bè tới giúp một tay, người đầu tiên anh nghĩ đến là Tất Hạnh Đông thần dĩ nhiên có thể giúp được việc này, anh vô ý nghĩ đến cô, cảm thấy cô sẽ thích công việc khổ sai này, tin tưởng cô sẽ vui mừng nhận lấy kinh nghiệm lần này, quả nhiên anh đoán không sai!Nhìn về bóng dáng dỗi hơi không vui không buồn phía trước, khóe miệng Nhĩ Đông Thần nở nụ cười sâu hơn, "Em đi xem cô ấy."Cầm hai cốc cà phê đi về phía Tất Hạnh Trừng, thấy cô cùng người mới rất thân thiện mà hỗ trợ, khôi hài chụp hình lưu niệm, dưới ánh mặt trời khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng, khiến cho Nhĩ Đông Thần kích động muốn chụp lấy hình ảnh đầu lại chỗ Hồ Quan Lực mượn máy chụp hình, anh làm theo động tác lén lút của Hoàng Tước, mục tiêu giống nhau là cầm máy chụp hình, chụp được khoảnh khắc hưng phấn của cô với tân nương xinh đẹp hạnh phúc kia, thiếu nữ không son phấn tỏa ra một loại nhiệt huyết khó tìm được, không có một chút thua kém nào, tối thiểu trong trong mắt nah là như Hạnh Trừng đang ngập tràn trong niềm vui thích chụp ảnh của mình, hoàn toàn không phát hiện mình cũng đã trở thành mục tiêu của một ống kính khác, cô dâu chú rể cho rằng Nhĩ Đông Thầnn là người của công ty áo cưới cử đến ủng hộ nhiếp ảnh hia, đối với động tác của anh thì không mấy để Tất Hạnh Trừng cùng cô dâu chú rể chụp ảnh xong muốn nghỉ ngơi thì mới phát giác ra sự tồn tại của Nhĩ Đông Thần, "Xã trưởng? Anh tới khi nào vậy?""Mới vừa tới thôi." Anh nhẹ nhàng mỉm cười, không có ý nhắc tới việc hăng hái chụp ảnh vừa rồi của Đông Thần chợt đi tới, trên tay còn cầm máy chụp hình, Tất Hạnh Trừng tuyệt không thấy lạ, bởi vì anh cũng giống cô, đều hi vọng vĩnh viễn có thể cầm máy chụp hình không rời một tấc."Anh đến là muốn xem tôi có làm mất mặt anh không sao?" Cô trêu ghẹo hỏi."Dĩ nhiên nha! Cô là người của tôi, tôi đương nhiên là muốn nghiêm khắc với biểu hiện của cô một chút." Anh cũng cố ý bày ra vẻ mặt ghê gớm Min “ Cô là người của tôi” nhé!!! Anh bá đạo!!Cô là. . . . . . Người của anh? Tâm tình Tất Hạnh Trừng lại nhộn nhạo, cô sợ hết hồn, không phải bởi vì câu nói vô tâm vô phế của anh, mà bởi vì nội tâm mình quá nhạy thét, đều do bọn Tiểu Lam hết á! Ngày đó sau khi liên hoan, cô thường không nhàm chán mà suy nghĩ, trái tim của cô gần đây hay xao động có những cảm giác mà trước đây chưa từng có, điều này không biết là cô đối với Nhĩ Đông Thần có chút gì đó hay không nữa?"Đang suy nghĩ cái gì? Sao đột nhiên không nói lời nào vậy?" Nhĩ Đông Thần biết cô không phải người hay đùa giỡn người khác,anh tò mò cô đang thất thần có phải lại phát sinh ý niệm thú vị hay không?Tất Hạnh Trừng phục hồi tinh thần, đối mặt với vẻ chăm chú của anh, cô không khỏi thẫn thờ, ngẫn ngơ mấy giây sau mới làm bộ thoải mái cười, "Không có gì! Tôi chỉ nghĩ đến tên chúng ta thật thú vị, người không biết có lẽ cho rằng chúng ta đặc biệt đổi tên cho khôi hài đó."Ách. . . . . . Được rồi! Cô thừa nhận là cô tìm đại một lý do, Tất hạnh trừng âm thầm vuốt mặt mình."Có thật không đó!" Nhĩ Đông Thần hình như không nghi ngờ gì cô, rất cổ vũ mà cười hai tiếng, "Nói đến tên của tôi thật ra là có nguyên nhân, mẹ tôi là con gái duy nhất, vốn sống chết sau khi kết hôn, muốn một đứa con mang họ mẹ, nhưng rất đáng tiếc, sau khi sinh ra tôi, bà được chẩn đoán khó mang thai lần nữa; ba tôi cũng là con độc nhất, trong nhà còn có áp lực nối dõi tông đường, lại yêu thương mẹ tôi kéo dài cái họ 『 Trần, tận một phần hiếu đạo, mấy hôm suy nghĩ khổ sở, đột nhiên ý tưởng lóe lên, dứt khoát thay tên của tôi là Đông Thần, giải quyết vẫn đề khó khăn của hai nhà."Vấn đề cái tên "Nhĩ Đông thần" bắt nguồn từ đâu, Tất hạnh Trừng say xưa nghe, "Thì ra là anh được di truyền sự hiếu thuận đó từ ba mẹ!""Sao lại cảm thấy tôi hiếu thuận?""Tất nhiên rồi! Tôi muốn nói đến chuyện anh cùng ông ngoại đi leo núi." Tất Hanh Trừng cảm thấy kì quái, trước kia cô đối với hành động của xã trưởng thì không quá để ý, hiện tại sao lại nữa rồi?"Ông ngoại bà ngoại tôi, lúc còn nhỏ rất thương tôi, thiếu chút nữa đem cưng chiều đến tận trời, cho nên lúc tôi còn nhỏ luôn không để bọn họ trong mắt, dù sao tôi biết rõ bọn họ hiểu rõ tôi, vĩnh viễn sẽ không tức giận; sau này hiểu chuyện một chút tôi thấy mình quá nghịch ngợm rồi, ngày trước bọn họ tốn bao nhiêu thời gian, tinh lực làm bạn cùng tôi, hiện tại có cơ hội tôi chỉ muốn báo đáp lại họ gấp bội."Âm thanh Nhĩ Đông Thần chưa dứt, chop mũi Tất Hạnh Trừng đã chua xót, cô không khóc thương, nhưng vô cùng cảm động, liên quan đến tình cảm của người thân, là cô không có gánh mắt cô mở lớn, cắn môi dưới, tiết lộ một tia kích động, Nhĩ Đông Thần đoán phía sau tên của cô còn một câu chuyện rất cảm động."Vậy còn cô? Tên của cô là người nào đặt?""Cũng như anh, là ba tôi đặt." Tất Hạnh Trừng hít sau một hơi, bình phục cảm giác của mình, "Chẳng qua ba tôi không có ý kiến sáng tạo như ba anh, theo tộc phổ, chữ lót của tên là 『 hạnh 』, tên là 『 Trừng 』, bởi vì chỗ lần đầu tiên ba mẹ tôi hẹn hò là bên hồ nước, cho nên, tên Tất hạnh Trừng từ đó mà có." Nếu như tên của cô cũng có hàm ý đặc biệt, có lẽ cô cũng sẽ kiêu ngạo, cố tình trùng âm, thật là làm cho cô khóc không ra nước mắt."Tên của cô cũng rất có ý nghĩa kỉ niệm." Anh cười, cô có ba mẹ thật đáng yêu, bởi vì cô hình như cũng thừa hưởng sự đáng yêu này, đơn giản vài ba lời là có thể chọc cho anh vui vẻ."Xã trưởng, anh thật đúng là dịu dàng." Thật ra thì cô cũng vẫn dùng"Có ý nghĩa kỷ niệm" để an ủi mình, mới có thể khống chế được việc muốn đi đổi biết được nếu như hiện tại cô đem máy chụp hình đang treo ở cổ của xã trưởng khẽ quấn, xã trưởng có thể tức giận hay không? Bỗng nhiên Tất Hạnh Trừng có một ý tưởng bộc phát, nhưng đây chỉ là cô tùy tiện suy nghĩ thôi, cô dĩ nhiên không có can đảm tùy tiện trêu cợt xã đến nay còn cho anh là người đàn ông dịu dàng? Nhĩ Đông Thần âm thầm bất đắc dĩ than thở, anh thực ra không có tốt như cô không thể không tức giận, là lười phải phải nổi giận với những đối tượng mù quáng theo đuổi kia; không thích thấy người khác bị thương, cũng không phải lòng dạ yếu mềm, chỉ là không muốn chịu đựng tâm tình thất vọng của người khác; anh không phải Liễu Hạ Huệ, đối với việc nhuyển ngọc ôn hương chủ động dâng tận miệng có thể giữ được phong độ sao, chỉ là anh chơi quá chán ngán rồi, vừa lúc uể oải mà không thể cố tạo ra sự nghi ngờ với hình tượng hoàn hảo, lại sợ cố ý giải thích, gây chuyện không tốt sẽ ảnh hưởng tới cái nhìn của cô đối với anh thừa nhận, anh đối với cô có cảm tình, cho nên ý nghĩ quan tâm của cô, bất luận hai người cơ hội thuận lợi phát triển hay không, anh cũng không muốn lưu lại trong cô vết nhơ nào."Mới vừa xem cô chụp hình, tôi có ý tưởng khác." Muốn cùng cô chia sẻ, cũng muốn thuận tiện nói sang chuyện khác, "Dưới bóng cây đại thụ, ánh sáng thực sự nhu hòa, nhưng cô có nghĩ ánh sáng phản quang khi chụp chưa?""Phản quang?""Ừ! Đứng ở chỗ này, từ góc độ này mà chụp ngược ánh sáng." Anh trước tiên thay cô đứng tại vị trí Hạnh Trừng cùng anh song vai đứng, lại khiến cho ánh mặt trời chiếu vào mắt mở không ra, Nhĩ Đông Thần thấy thế buồn cười, "Đứa ngốc! Muốn thấy máy chụp hình từ ống kính à!"Nhận lấy máy chụp hình của cô, anh thường tìm góc độ của máy cho cô, sau đó điều chỉnh vòng sáng cùng độ nét, động tác cả anh thuần thục, lại khiến Tất Hạnh Trừng không tự chủ nhìn đến thất thần, cho đến khi thấy âm thanh của nút play, cô mới giật mình tỉnh vừa làm cái gì? Hồ Quan Lực cũng là trai đeph hiếm thấy, lúc chụp hình cũng có sức quyến rũ đặc biệt, ánh mắt của cô cũng không dao động, như cũ vững vàng tập trung trên máy chụp hình? Cũng giống nhau cầm máy ảnh, sao tầm mắt của cô lúc này lại không dời được Nhĩ Đông Thần?Đơn giản như làm mẫu ở trường, Nhĩ Đông thần đem máy chụp hình vật quy nguyên chủ, không biết là kỹ thuật chưa cao, vẫn không yên lòng, Tất Hạnh Trừng thế nào cũng không tìm được góc độ của cô ảo não suy nghĩ muốn bứt tóc, Nhĩ Đông Thần bất giác mỉm cười, tốt bụng đi tới phía sau nàng, từ phía sau lưng cầm lấy đôi tay đang cầm máy ảnh của cô, dẫn dắt cô tìm kiếm góc ảnh mà anh đề nghị."Thùn thùng, thùng thùng!" Không cách nào phân biệt thanh âm của người nào phát ra, Tất Hạnh Trừng cảm thấy trái tim của cô như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, trong đầu cô liên tục báo hiệu không ngừng, trừ lần đó ra, toàn bộ kịp ngực xã trưởng cũng quá rộng đi! Cô ở trong lòng anh chỉ chiếm chừng phân nửa. . . . . .Xã trưởng cùng nhiệt độ cơ thể anh cùng một dạng, ấm áp, nóng một chút. . . . . .Hô hấp của xã trưởng nóng bỏng hơn, phun phía sau tai cô, làm hại đại não của chủ nhân nó. . . . . .Biết rõ Nhĩ Đông Thần chỉ là tốt bụng, nhưng ngay cả một cỗ tà niệm cô cũng không ngăn nổi, không cách nào dừng nghĩ được hành động đơn thuần của bọn họ rất thân mật?Rung động hoặc chân tình. . . . . . âm thanh của đám bạn tốt vang vọng trong đầu cô, giờ khắc này Tất Hạnh Trừng bừng hiểu trước cô thuyết phục những ý tưởng hiện ên trong đầu mình, cái gì"Ngược đãi cuồng mới mê luyến hai mặt" , "Chỉ có đơn thuần tiếp xúc" , "Chỉ là thục nữ tiếc tâm ý anh hùng " . . . . . . cô đây là tự tát vào mồm mình rồi !Thảm, Tự mình gieo họa không thể sống !Chỉ là, thích liền thích, cùng lắm thì không có gì, dù sao người thích xã trưởng cũng không chỉ mình cô, cô cũng không cần sợ , nếu như hôm nay cô xem trọng chính là người đàn ông lạnh lùng, cô mới lo lắng sau này mắt mình có vấn đề hay không!Nhưng mà chỉ đúng là thầm mến mà thôi, Hồng Hồng cũng thầm mến tên khốn Đường Trụ Cánh kia thật nhiều? Thầm mến liền thầm mến, cũng không mất đi chút thịt nào, cô cần gì phải khẩn trương!Rõ ràng nhìn thẳng lòng mình xong, cô tự nói với mình"Trời sinh voi sinh cỏ" .Khi giấu giếm tình cảm càng càng nhiều, cô an ủi mình, thật ra thì cần là hội viên sơ cấp của "Đông Thành", so với các tiền bối điên cuồng kia, trình độ Tàu Hỏa Nhập Ma cô còn cách một đoạn
Nguy cơ bị mất “nụ hôn đầu” đang tới rất gần mà nó thì vẫn “bất tỉnh nhân sự” không biết cậu….Nhưng đôi môi kia chưa kịp chạm vào môi nó thì cánh cửa bật mở, một tên mặc đồ đen xông vào làm khuôn mặt của người ngồi bên nó khó chịu-Cái gì?-Ơ…thưa thưa cậu…Tên Gia Huy tới nói muốn đón vợ hắn về …. Trông bộ dạng rất hung dữ còn mang cả người theo nữa-Hừ….nhanh vậy saoHắn thư thái bước ra, nhìn nó lần cuối, nó vẫn thim thiếp trong mộng hôm nay có chuyện gì mà làm cậu đích thân tới nhà tôi vậy?Giọng nói gian xảo làm hắn ngước lên, phía trên những bậc cầu thang một người bước xuống mỉm cười đầy ẩn cũng cười lấy lệ-Xin lỗi đã trễ còn làm có cùng Mạnh Khang ngồi xuống chiếc ghế sofa rộng trong phòng khách cùng chủ có chuyện gì sao?-À, là do vợ mắt đối diện tỏ vẻ ngạc nhiên-VỢ cậu?-Đúng, hôm nay vợ tôi không khỏe. Có người nói thấy cậu đã …giúp đưa cô ấy về nhưng …. Hình như cậu đưa về nhầm chỗ-Á…ha ha ha haMột tràng cười ngạo nghễ vang lên. Hắn bắt đầu hết kiên nhẫn-Quốc Minh,cậu bắt đầu làm tôi hết kiên nhẫn rồi đó-À, xin lỗi. Nhưng tôi làm sao dám động tới vợ của cậu chứ. Biết đâu cậu làm cô vợ xinh đẹp giận giỗi nên cô ta bỏ đi mất thuiHắn không đáp, tư thế dần thả lỏng dựa vào ghế. Mạnh Khang vẫn điềm đạm-Quốc Minh, cậu thừa biết thông tin chúng tôi có không bao giờ là sai-Thì sao?-Thì….mày nên trả người điĐổi cách xưng hô là dấu hiệu cho cả 2 biết đôi bên đã bắt đầu trở không giữ người của tụi màyRầm….Hắn giơ chân đạp đổ cái bàn trước Minh đứng lên hắn cũng đứng lên rất nhanh túm lấy cổ áo Quốc Minh hắn ra tới số rồi, đồ của tao cũng dám động người của Quốc Minh mặt mày bặm trợn đứng xung quanh đợi lệnh, người của hắn tuy không nhiều bằng nhưng cũng đứng dậy sẵn Khang ra lệnh-Kiểm tra mày dám sao?Quốc Minh không nhường nhịn nữa hất tay hắn ra khỏi người ánh mắt giận của hắn xông lên thì bị bọn người của Quốc Minh cản lại, hai bên bắt đầu xảy ra xô Minh nhanh chóng lôi trong người ra một khẩu súng , nhanh nhẹn hắn lên đạn chỉa thẳng vào hắnCạch…….***-Mày hết thời rồi –Quốc Minh nhếch mép nhìn hắn cười giảo quyệtCạch……*** Tiếng lên đạn lần này phát ra sau lưng Quốc Minh, Mạnh Khang đã đứng phía sau nhắm thẳng súng vào kẻ thùQuay sang Quốc Minh bỗng cau mày-LẠi là mày, con chó của họ Trần-Bỏ súng xuống!Mạnh Khang đáp lời bằng một câu dứt khoát. Hắn đứng đó quan sát nét mặt của Quốc Minh một cách bình thản-Có vẻ thế trận thay đổi rồi hả?Quay sang Quốc Minh thấy đám đàn em của hắn đang nằm la liệt trên kiếp, lũ vô bây giờ tao đi tìm người được rồi chứ?Quốc Minh cầm chắc súng trong tay quay hẳn sang hắn-Nếu mày muốn chết-Mày cũng vậy! –MẠnh Khang tiến sát quốc Minh hơn-Được, vậy tao với mày thử xemKhông khí căng thẳng từng giây, hai họng súng như muốn cướp mạng người khác. Ba người như đang thử thách sự gan dạ của nhau-Dừng lại điTrong không gian lạnh băng một giọng nói khác xé tan không khí ảm đạm. Nhưng trong giọng nói đó chứa một điều gì rất khó hiểu-Tiểu Du !Cả 3 nhìn lên thấy nó đang khập khiễng chống nạn bước xuống cầu thang một cách khó khănHắn chạy tới bên nó-Em có sao không, để anh………-TRÁNH XA TÔI RANó hất mạnh bàn tay hắn ánh mắt nhìn đầy căm phẫn. cả 3 người thanh niên nhìn nó ánh mắt đầy khó hiểu, riêng hắn bắt đầu xuất hiện một nỗi hoang mang trong khốn, mày làm gì Voi con rồi hả?Mạnh Khang bỏ súng xuống lao vào túm áo Quốc Minh. Nhưng chính Quốc Minh cũng ngạc nhiên đưa ánh mắt nhìn nó đầy khó hắn đứng như pho tượng trước mặt nó, rất lâu sau mới lên tiếng-Em sao vâ……….Bốp…….Chưa nói hết câu một cái tát đau rát in hằn dấu tay nó trên mặt hắn, không gian im lặng. hắn nghe thấy nhịp tim mình đập mạnh. Quốc Minh và mạnh Khang thôi giằn co hướng ánh nhìn về phía 2 người-Tại sao anh nói dối tôi?Tim hắn như vỡ tan, cả cơ thể có cảm giác như bị đóng băng, chỉ dám nhìn nó bằng ánh mắt. Thái độ của hắn làm nó thêm tin những gì nó mới biết là sự thật, nó nói nhưng tránh gào lên-Anh nói dối tôi đúng không? Đúng không? Anh lợi dụng tôi mất trí, vì đầu óc tôi rỗng tuếch nên anh xem tôi như trò chơi đùa giỡn với ký ức của tôi sao?Nó nói không kịp thở, lồng ngực nó bây giờ như tắc nghẹn nó cảm thấy tim đau nhói hơi thở rất khó khănMạnh Khang lên tiếng-Em nói gì vậy voi con?Nó nhếch mép chua chát-Nói gì à? Gia Huy anh nói đi? Tôi đang nói về việc gì?Nó nhìn hắn đầy giễu cợt lẫn đau đớn, hắn vẫn đứng đó im lặng trước vẻ bất cần của nó-TẠI SAO ANH CÓ THỂ NÓI DỐI TÔI NHƯ VẬY? SAO KHÔNG CHO TÔI BIẾT BA MẸ TÔI ĐÃ CHẾT TRONG VỤ TAI NẠN ĐÓ RỒI HẢ?Nó như vỡ òa, khóe mi cay cay, ném mạnh cây nạn xuống sàn nó nắm áo hắn giật thật vẫn im lặng không nói gì, nhưng giờ đây trái tim hắn đang từ từ ran nứt ra, những vết nứt trùng khớp với vết nứt trong tim Khang cũng im lặng, vì anh ta hiểu rõ việc này, hiểu rõ ngày này sớm muộn cũng sẽ tới. Quốc Minh cũng đã điều tra và biết được mọi việc nhưng nhìn vẻ đau khổ của nó hắn ta không biết nên vui hay nên bùn, nhưng đồng thời cũng không biết tại sao nó biết được những việc này Sau vài giây nó buông tay ra khỏi áo hắn. ánh mắt vô hồn-Tôi biết tất cả rồi, những gì anh nói với tôi đều là dối trá. Gia đình tôi đã phá sản, cty nhà tôi bây giờ thuộc sở hữu của tập đoàn The Rose. Ba mẹ tôi đã mất sau tai nạn và……..và tôi không phải là hôn thê của anhTừng chữ của nó như con dao khoét sâu vết thương nơi trái tim hắn, nhưng hắn không nói được lời nào, không giải thích cũng không xin lỗi. Mạnh Khang không chịu nổi-Tiểu Du em hiểu lầm rồi thật ra mọi chuyện không phải như vậy, ai đã nói cho em biết những điều sai sự thật đó?-Hiểu lầm? vậy là anh cũng biết mọi chuyện, các người xem tôi như con ngốc sao?-Không phải, thật ra ……..-VẬY ANH NÓI ĐI CÓ PHẢI BÂY GIỜ TRÊN ĐỜI NÀY CHỈ CÒN LẠI MÌNH TÔI? CÓ PHẢI GIA ĐÌNH TÔI KHÔNG CÒN GÌ?Mạnh Khang cúi mặt gật đầu nhưng nhanh chóng tiến lại gần nó-Nhưng em phải nghe , ngoài việc ba mẹ em còn những chuyện khác là………-Thôi đủ rồi, tôi không muốn nghe thêm lời nói dối nào từ các người nữaNó không nhìn hắn khập khiễn bước ra cửa , đi được vài bước cánh tay nó bị níu lại-Về nhà với anh ………-Đó không phải nhà DuMặc kệ hắn nó vẫn bước đi , cõi lòng nó giờ đây như có những mảnh thủy tinh vỡ cứ vô tình làm đau nó từ bên trongNhìn dáng nó hắn không thể làm chủ được nét bình tĩnh trên mặt. Ánh mắt mang tia sợ hãi hắn bước gấp gáp chặn trước mặt nó. Giang vòng tay rộng ôm chầm lấy thân hình nhỏ bé-Tiểu Du, em đừng đi…….Nó cảm nhận được hơi thở và nhịp đập con tim hắn nó thấy cả người mềm nhũn. Hơi ấm này, vòng tay ấm áp. Liệu nó có đủ can đảm để rời xa?Môi nó mấp máy đủ để 2 người nghe-Tai sao?-Vì…anh rất yêu em. Em đừng đi được không?Từng chữ của hắn như khắc sâu trong trí óc nó. Mắt nó như nhòe đi, vòng tay hắn càng siết chặt nó Huy…..Nó gọi tên hắn, 2 tay giơ lên, nếu như trong hoàn cảnh khác thì đôi tay nhỏ bé của nó đã ôm lấy hắn nhưng bây giờ thì mọi việc đã khác, nó rất nhanh làm chủ được lý trí, 2 tay đẩy mạnh hắn ra-Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa…Hắn sững người, ánh mắt nó dành cho hắn đầy oán giận, thái độ mà từ trước tới giờ hắn chưa từng thấy nơi lần nữa hắn níu tay nó-Ở lại bên cạnh anh…….Khuôn mặt lạnh lùng nó vẫn cố kìm nén con tim bước đi theo lý trí, nó ra khỏi cửa hắn rất muốn kéo nó về bên hắn nhưng cả người hắn không thể cử động. Một bức tường vô hình đã cản bước chân , cậu làm gì vậy sao để Voi con đi?Hắn không đáp, Mạnh Khang vội vàng đuổi theo nó, quốc Minh cũng vội bước theo. Anh ta biết đây là cơ hội không dễ có con, Voi Con em đi đâu vậy?Mạnh Khang đuổi theo đứng trước mặt nó , nó chưa đi xa được-Đi khỏi các việc không phải như em nghe đâu, về nhà đi anh sẽ giải thích……..-Cậu không nghe sao? Cô ấy không muốn ở với những người dối trá nữaQuốc Minh đến bên cạnh nhìn Mạnh Khang thách thức. Không quan tâm Mạnh Khang tiếp tục thuyết phục nó-Voi con, chúng ta về thôi. Bây giờ em còn biết 9i đâu?-Tôi không cần sự thương hại của các ngườinó vẫn bước tiếp nhưng Mạnh Khang không bỏ cuộc-Nhưng em sẽ đi đâu?-Cô ấy sẽ đi với tôi –Quốc Minh kéo nó về phía anh ta.
Tác giả Thể loại Ngôn TìnhNguồn DĐ Lê Quý ĐônTrạng thái FullSố chương 11Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Truyện Bà Xã Nghịch Ngợm của tác giả Lâm Phỉ xoay quanh nhân vật nữ chính tên Tất Hạnh Trừng, một cô gái có dáng người thon thả, nhanh nhẹn. Cô có mối thù rất sâu đậm với một người đàn ông, cô quyết tâm lập một kế hoạch để trả kế hoạch còn được thực hiện thì cô đã bị người đàn ông đó ăn sạch sẽ!Nguyên nhân gì khiến cô bị người đàn ông đó ăn nhanh chóng như thế??? Các bạn cùng nhau đón đọc để biết rõ nguyên nhân nhé!!
Sáng hôm sau những giấc mộng trong ký ức đánh thức nó dậy sớm hơn mọi ngày, không muốn nghĩ ngợi nhiều nó nhanh chóng phóng xuống giường làm vệ sinh cá nhân và thay quần xuôi nó ngắm nghía mình trong gương sau đó mở cửa xông thẳng qua phòng đối diện , tất nhiên cũng như mọi ngày nó…không hề gõ cửa mà ào zô như một ” cơn gió độc”Đứng trước giường nhìn hắn mấy giây không để mặt đỏ hơn nữa nó quyết định đánh thức hắn bằng chất giọng “mượt mà ” của dường như đã “thủ sẵn” chỉ cần đợi nó há miệng thật to hắn đã kịp đưa một tay lên…..bịt ngang họng nó tức bịt miệng đó nó bị bất ngờ hất tay hắn ra giọng bất mãn- Nè, anh có phải người không vậy?Vẫn nhắm mắt hắn nói giọng từ tốn- Ý em là sao?- Anh còn giả bộ? tôi chưa lên tiếng anh đã biết rồi…- chân voi của em vừa xông vào phòng là anh biết ngay rồi cần gì đợi em cất tiếngHẮn nói giọng châm chọc từ từ mở mắt ra để tận hưởng vẻ mặt tức giận của Cái gì? Chân…n…n voi ha?- Chứ chân gì? em đi tới đâu người ta cũng biết hết đóGiận chín người nhưng nó biết bây giờ lợi thế không thuộc về nó chỉ đành lẩm bẩm- “Phải nhịn….phải nhịn…”- Đang “rủa xả” gì anh nữa đóHắn cất tiếng , nó im ngay chỉ biết đình chiến bằng cách cười trừ- hihi Không, không có gì , vậy “CHÂN VOI” xuống nhà trước đợi anh ha…Nó nhấn mạnh 2 chữ “chân voi” nhằm dằn mặt hắn rồi bước bình bịch xuống lại hắn ngồi đó cười một mình….dạo này hắn hay cười, hay chọc ghẹo nó như một sở thích, hắn biết hắn thích nó , muốn có nó nhưng có lẽ hắn không nhận ra mình thay đổi vì nó nhiều đến nó sau khi tức tối rời khỏi phòng hắn đi xuống nhà đã vô tình chứng minh cho “định luật chân voi” hắn vừa nói. mà có lẽ trước khi hắn nói nó không bao giờ để ýTình hình là khi nó chưa xuống hết nửa cầu thang mấy người làm đã ngước lên nhìn nó tươi cười- Chào buổi sáng cô nói đó làm nó “dằn vặt”rất nhiều- “Không lẽ đúng như hắn nói” – nó buồn xo…15phút sauĐang đứng trước gương hắn nghe dưới nhà đang nhao nhao, đưa tay ra lấy cặp xách miệng hắn lẩm bẩm- Lại đến nữa rồi…Rồi nhanh chóng đi thẳng xuống nhàBước xuống hắn thấy một khung cảnh “tan thương” Quản gia Lâm đang nằm bất động dưới nền nhà mắt …mở trừng trừng. “chết rồi sao?” hắn con gái giúp việc nháo nhào cả lên rồi nhanh chóng hắn quan sát xung quanh thấy bình hoa trên bàn ăn hôm nay đẹp hơn mọi ngày…to hơn mọi ngày, còn vợ iu của hắn….đang đứng đó cũng lăng xăng nhưng…k giúp được hiểu ra tính chất”wan trọng” của sự việc hắn đỡ quản gia Lâm lên ghế, khuôn mặt ông già giờ đây đã khá hơn,….giống người sống Tiểu DuHắn đưa tia nhìn về phía “đương sự”Không khí bây giờ nhờ ” chủ nhà” đã im ắng trở lại. hắn nắm sau cổ nó kéo qua trước mặt quản gia Lâm, nhấn đầu nó cúi xuống- Em mau xin lỗi quản gia Lâm đi- ơ..ơ .. sao ? sao xin lỗinhư chợt nhận ra điều gì nó giảy nảy- A…a ANh hiểu lầm rồi em không làm gì hết là do Quản gia Lâm tự ngất xỉu không liên quan em %$^%$%^^^….- Xin lỗi đi!Giải thích một lèo mà hắn chỉ trả lời ngắn gọn nó ấm ức -Nhưng….- Hoa lan ở vườn là do quản gia Lâm một tay chăm sóc bấy lâu nay, là tâm huyết của ông tới đây nó mới đực mặt ra- hic.. Gây đại họa rồiNó gập người xin lỗi nhưng quản gia Lâm không nói gì nhưng nó hiểu ổng đang buồn zữ zội mà nguyên nhân là…nóHôm đó chỉ có 2 hàng người hầu “tiễn” cặp “vợ chồng” trẻ đi học, không có quản gia…Trên xe nó ủ rũ như cọng hành héo. Hắn xoa đầu nó giọng ân cần- chiều nay chúng ta sẽ mua hoa khác đẹp hơn để Lần này em gây ra chuyện lớn rồi!Nó vẫn ủ ê, cảm giác tội lỗi làm nó buồn rầu vô hạn- Không sao , chiều nay anh dẫn em đi mua hoa về nhà xin vâng!!HÔm nay tới lớp nó không còn tâm trí học bài, Đại Ảnh lại gần- Này Tiểu Du, bạn sao thế? cãi nhau với anh Gia Huy ak?- nó vẫn ủ êÁnh mắt Đại ảnh sáng lên- Hay bạn đã biết những việc anh ta làm?nó ngỡ Ngàng, chợt nhận ra ngoài việc biết hắn là hôn phu của nó ngoài ra nó không biết Làm gì?Đại Ảnh cười nửa miệng- cũng đúng bạn đâu còn nhớ gì nửa, Gia đình Gia Huy sở hữu tập đoàn The Rose , công việc làm ăn rất lớn song cũng rất mạnh tay với đối thủ vì vậy họ lập một băng xã hội đen trong thế giới ngầm- Xã hội đen sao?Nó hơi bất ngờ- Đúng, băng đảng này cũng một phần do Gia Huy chỉ huy đó, nghe người ta nói họ rất độc ác ai đắc tội đều phải chết không minh bạch- Chết sao? Giết người, Gia Huy giết người sao?Bao nhiêu câu hỏi hiện ra trong đầu nó, nó không tin GIa Huy lại tàn nhẫn như vậy. Nó lẩm bẩm- “Thảo nào anh ấy sợ mình nguy hiểm, lúc nào cũng có vệ sĩ đi theo….”Đại Ánh Mỉm cười sau khi thực hiện màn nói xấu “chồng ” nó . Cô ta đang mở miệng định nói tiếp- Cậu nên cẩn…n…n- Đủ rồi đó Đại ẢnhTiếng Hải Yến vang lên cắt đứt câu định nói của Đại Ảnh- Bạn không cần nói xấu người khác như vậy, mọi việc đa phần là tin đồn, bạn không nên đem những lời đồn đại ác ý đó nói với Tiểu Du- Xi`, ko có sao người ta nói, mình chỉ muốn tốt cho bạn ấy thôi mình không nói ng khác cũng nói- Muốn tốt mà vậy sao? bạn có ý đồ gì phải không?Đại ảnh Cười khinh miệt rồi bỏ điNó ngồi đó với ý nghĩ miên man về hắn, Hải Yến an ủi và nhắc nhở no- Bạn đừng tin những lời Đại Ảnh nói, cũng đừng tiếp xúc nhiều với nó, mình không tin nó- uh` Mình biết rồiNó cười cho HẢi Yến yên tâm, nhưng lòng nó rối nùi, không phải nó sợ gặp nguy hiểm cũng không phải nó sợ hắn mà đúng hơn nó lo cho an toàn của hắnRa chơi nó muốn đi tìm hắn ngay, trên đường đi nó mua một hộp sữa cho hắn vì sáng nay nhờ “tiết mục” của nó mà cả 2 đi học bụng đói meo- Anh gì ơi…cho hỏi lớp của Gia Huy ở đâu?nó hỏi một tân con trai nét mặt vui vẻ, nhìn rất vui tính và dễ gần, Thấy nó xinh xắn hắn liền cười tươi như hoa- Anh biết, nhưng em đừng tìm nó nữa, nó có vợ rồi …….anh thì chưaHắn cười nhăn nhở làm nó choáng toàn tập- ủa sữa…e cho anh nhaNÓi rồi hắn tự nhiên giật lấy…tự nhiên cắm ống hút….và tự nhiên uống…- Hả…a….a…..amắt nó chữ O mồm chữ A- Tiểu Du!Giọng hắn làm tên kia đứng hình miệng lẩm bẩm- Tiểu….u..u..u Du..u..u..!!!!! cô là Đường Du tên thường gọi là Tiểu Du ha?Nó ngạc nhiên trước thái độ của tên này- Anh có vấn đề không vậy?Giọng nói lạnh như băng của hắn vang lên- Mạnh Khang! cậu dám giành sữa với vợ tôi sao?* lương Mạnh Khang- Tính cách vui vẻ hòa đồng, rất mê gái đẹp, bình thường tính cách hay bông đùa nhưng khi gặp chuyện lại rất chín chắn và biết nghĩThân thế Con trai một gia đình thế lực trong thế giới ngầm bạn từ bé của Gia Huy, hay giúp đỡ Gia Huy Nhìu việc trong thế giới ngầm là cánh tay đắc lực của Gia HuyHắn đớ lưỡi, Nó mặt tỉnh bơ đáp lời mà không ngờ lời nói của nó càng đổ thêm dầu vào lửa- Không! Sữa đó tôi mua cho anh!Hắn nhíu mày- Vậy cậu dám dành sữa của tôi???Tên kia quay sang cười nham nhở- Hi…i…i.. đâu cóKhông nói nhiều hắn tiến tới một tay giật lại hộp sữa trên tay Mạnh Khang tay còn lại nắm tay nó kéo đi. Tên kia cũng hớn hở theo sau giàn hoà*Tại căn tin - Nè Huy, sao mặt cậu cứ đăm đăm vậy, vẫn giận ak, sao nhỏ mọn thế- có điên mới đi giận người như cậuHắn vừa thưởng thức hộp sữa của nó vừa đáp- Hiiiii vậy mới tốt, nè mau giới thiệu mình với “voi con” xinh đẹp của cậu điHắn nghe mà muốn”sặc sữa”, vì tên bạn đang gián tiếp hại hắn. còn nó mặt liền xám lại khi nghe từ “VOI” vì nó vẫn rất”căm phẫn” phi vụ hùi sáng- Anh gọi ai là “voi con”?- em đó hiimặt nó đầy sát khí tiến lại gần bóp lấy cổ Manh Khang mà lay wa lay lại làm tên này “cười ra nước mắt”- ac…ac… cứ..u…u.. tôii….iii với,…..Mặc những lời cầu cứu hắn vẫn ngồi im bất động một phần vì không muốn làm nạn nhân kế tiếp và vì phạt tên kia tội tội dám….uống sữa của hắn- Được rồi Tiểu Du, em mà bóp nữa tên ngốc đó sẽ chết o’.Nhìn tên kia mặt trắng nhách hắn mới mở “cửa khẩu”nó liếc ánh mắt sắc lẻm nhìn hắn làm hắn hơi nổi da gà- E..hèm… Lương mạnh Khang là bạn của anh. Còn Tieu du chắc cậu đã Khang thở hổn hển cười nhăn răng phát ngôn một câu đầy ẩn ý- hi, Hùi trước biết sơ sơ bây giờ biết RÕ RỒI- Anh muốn chết ak?Nó quắc mắt nhìn sang Mạnh KhangPhía Xa có một bóng người đứng nhìn , tay vặt trụi lá cái cây bên cạnhĐi học về cả 2 ghé mua hoa về đền cho quản gia Lâm , về tới nhà nó năn nỉ hết lời xin lỗi hết nước bọt quản gia Lâm mới miễn cưỡng “tha thứ” cho tôi trạng của nó. thật ra ngoài số hoa 2 ng mua ve hắn đã cho người mua thêm những loại Lan quý khác để dập tắt ngọn lửa trong lòng “người bị hại”*BBuổii tốiSau khi ăn cơm tối xong hắn khoác áo ra ngoài chỉ nói với nó một câu ngắn gọn nhất có thể- Chút nữa anh về!Nó muốn hỏi hắn đi đâu nhưng lại trong phòng nó thiêm thiếp ngủ, lúc mở mắt ra đã 11h đêm rồi, nó giật mình bật dậy- Không biết hắn về chưa?Lắng tai nghe nhưng “phòng đối diện” vẫn không động tĩnh dt ra xem, không có bất cứ liên lạc nào từ hắn. nó đứng dậy nhìn ra cửa sổ, mắt nhìn về phía cổng vẫn im lìm- Có lẽ chưa về!nó thở dài , chợt nhớ những lời Đại Ảnh nói khi sáng , nó thấy lòng nao nao, xen lẫn cảm giác nóng ruột. Không hiểu sao nó bắt đầu lo lắng- Hắn nhiều kẻ thù trên thương trường như vậy lại có tên trong băng nhóm xã hội đen……….Nó nghĩ mà thấy sợ, sợ hắn gặp chuyện không may, sợ bất cứ tình huống nào xảy ra cho lắc lắc đầu xua đi những ý nghĩ “không lành mạnh” đó choàng một cái áo khoác mỏng đi ra vườnĐi một hồi nó dừng lại trước “nhà” của ” cặp đôi quái vật” 2 con chó xù đó ^^Nó ngồi xuống lấy tay vuốt ve chúng mặt thoáng nét buồnNó cứ ngồi đó một hồi lâu bỗng 2 con chó bật dậy làm nó giật mình- cặp đôi quái vật không lẽ lại định rủ mình tập thể dục nữa sao?- Cái gì mà cặp đôi quái vật? Người ta có tên chứ bộ- Hả…a…..a… không …không thể nào, chó….chó biết nóiĐang hoảng hốt cực độ bỗng một túi giấy từ phía sau đưa lên trước mặt nó làm nó bất ngờ…
truyen ba xa nghich ngom