truyen ngan 100 chu

100 năm ngày sinh Đại tướng Lê Đức Anh (1-12-1920): Những bài học từ chú Sáu Nam. 10/10. Tác giả: Nanh Trắng. Thể loại: Tin tức. Ngày viết: 30-11-2020. Lượt xem: 19. Nguồn: Sưu tầm. TTO - Tôi thật may mắn được làm việc với nguyên Chủ tịch nước - Đại tướng Lê Đức Anh 1. Chủ tịch "ngân hàng 0 đồng" OceanBank quay về làm sếp VietinBank. CTG. +1.34%. VPB. +0.94%. Ngân hàng Công thương (VietinBank) vừa bổ nhiệm ông Đỗ Thanh Sơn làm Phó tổng giám đốc kể từ 11/10 với thời hạn 5 năm. Ông Sơn vốn là nhân sự của VietinBank (Giám đốc Chi nhánh 11 Nhân mùa Chay, mùa của "sự trở về", Ban Văn hóa xin giới thiệu chùm truyện ngắn 100 chữ của tác giả Khương Vũ với những nội dung khá gần với tâm tình này. No và đói Mưa tháng Bảy xầm xì. Nép bên hiên, hai mẹ con người ăn xin rách nát ôm nhau tự sưởi ấm. Cái đói cồn cào ban chiều quên bẵng đi tự khi nào. Đối diện. Bằng cơ thể to lớn với 100 cánh tay, Hecatonchires ném những tảng đá lớn như ngọn núi về phía các Titan khiến đối phương bị đánh bại. Sau cuộc chiến với các Titan, thần Zeus giao cho quái thú 100 cánh tay Hecatonchires nhiệm vụ canh gác núi địa ngục Tartarus. Lucifer bay vọt qua Hư Không Thái Dương, chui vào đến cái kia do thiên la địa võng được Mạc Phàm phục sẵn mở ra dị không đường hành lang, hắn giáng lâm tại nơi này, biến thành hồn sơn đồng bên trong con mồi, mà lại liên miên bao la hùng vĩ ngôi sao, thiên thạch, giống như là vô cùng vô tận tù sơn bao vây lại chính hắn. "Hơn hơn 100 000 khẩu!" Chuyện phim 100 ngày bên em xoay quanh Ánh Dương ( Khả Ngân) - một vlogger nổi tiếng, trẻ trung, và xinh đẹp trên trên mạng xã hội với cuộc sống khiến bao người phải ghen tỵ. Cô gái chuẩn bị tổ chức đám cưới trong mơ với chàng bạn trai đại gia Lê Huy ( B Trần ). Vay Tiền Online Me. Nhiều tác giả Truyện Ngắn 100 Chữ Nhiều tác giả Truyện Ngắn 100 Chữ MỤC LỤC phần một Phần hai Phần Ba Phần Tư Phần năm Phần sáu Phần bảy Phần tám Phần chín Phần mười Phần mười một Nhiều tác giả Truyện Ngắn 100 Chữ Nhiều tác giả Truyện Ngắn 100 Chữ phần một Lời Giới Thiệu Hơn năm năm trước, khi tạp chí Kiến Thức Ngày Nay ra mắt trang mục TRUYỆN NGẮN 100 CHỮ”, nhiều bạn đọc thắc mắc, hỏi Chỉ với 100 chữ từ liệu có thành truyện ngắn? Thắc mắc cũng phải, bởi truyện ngắn đâu phải chỉ do nó ít chữ, mà còn do nhiều đặc trưng khác về thể loại, về thi pháp. Lại nữa, 100 từ quả là quá ít để có một truyện ngắn. Mặc, trang mục vẫn đứng được, xuất hiện đều đều trên tất cả các số báo, và số lượng bạn đọc cộng tác suốt năm năm qua bao giờ cũng thuộc loại cao nhất. Thực tế đó cho thấy, có phải là truyện, hơn nữa là truyện ngắn hay không thì chưa biết, nhưng với số lượng từ ít ỏi ấy, những tác phẩm đã được chọn đăng trên Kiến Thức Ngày Nay đã nói lên được một cái gì đó, thỏa mãn một nhu cầu nào đó, của bạn đọc. Đọc truyện ngắn 100 chữ, đôi khi ta bắt gặp ở đấy sự cô đọng và thâm thúy của loại truyện mini Nhật Bản. Cô đọng là đặc trưng nổi bật nhất của loại truyện này, vì không cô đọng thì chẳng nói được cái gì với chỉ 100 từ. Có một giai thoại một truyện nếu không tính tiêu đề, chỉ có một từ, đã từng làm bao bạn đọc tủm tỉm cười khi đọc. Truyện thế này Truyện nửa đêm - Khỉ...! Ai bảo truyện tiếu lâm của người Việt bao giờ cũng dài dòng, không có cái humor theo kiểu những mẩu vui cười ngăn ngắn của Tây? Và truyện này đã được trả nhuận bút một trăm ngàn. Một trăm ngàn cho chỉ một từ! Có thể đấy là một kỷ lục về nhuận bút ở Việt Nam chăng? Cũng có những truyện rất ngắn, chưa đến 100 từ, và rất Việt Nam Cãi nhau Bố mẹ cãi nhau. Bố mua con chim sáo, nhốt trong lồng, treo ngoài vườn. Mẹ mua con mèo, thả trong bếp. Trưa, chẳng hiểu thế nào, khi bố về, con sáo không còn trong lồng, con mèo của mẹ đang phơi nắng ngoài sân. Bố đổ cho con mèo. Mẹ bảo không phải. Lại cãi nhau. Bố bỏ đến cơ quan. Mẹ về bà ngoại, mang theo nó đang thút thít khóc. Chiều, người hàng xóm mang con sáo bay lạc sang trả, nhà chỉ còn bà vú già. Đặng Minh Hải Truyện ngắn 100 chữ viết về mọi sinh hoạt đời thường, nhất là sinh hoạt tình cảm. Đó là tình quê hương, tình mẹ con, cha con, tình ông bà - cháu, tình vợ chồng, anh em, bạn bè, tình yêu đôi lứa, tình Nhiều tác giả Truyện Ngắn 100 Chữ hàng xóm láng giềng tối lửa tắt đèn,... Hầu hết đều là chuyện thuộc loại người thật việc thật nên có tính chân thực cao. Có truyện tươi tắn, nhưng hầu hết là truyện buồn, lắm khi làm ta se sắt. Có lẽ do những chuyện vui thì qua đi rất nhanh, còn nỗi buồn đọng lại, có khi đọng lại mãi. Đọc truyện Nuôi mẹ với câu chú thích “Ngày thứ nhất mẹ là vàng; Ngày thứ hai mẹ là bạc; Ngày thứ ba mẹ là rác vút bờ tre” khiến ta thấy nhói lòng. Mẹ là từ xuất hiện nhiều nhất, và cũng là đề tài thường xuyên nhất của Truyện ngắn 100 chữ. Có thể bắt gặp rất nhiều cung bậc tình cảm khi nói đến mẹ. Và tất cả đều cảm động, có khi muốn rơi nước mắt, nhất là những truyện về bà mẹ nghèo, bà mẹ quê một nắng hai sương. Mùi của má Chị Năm gánh hàng bán bên kia sông Hậu. Chiều, trời bão chị ngủ lại nhà người quen. Chạng vạng, ở nhà ai cũng lo lắng. Tối. Sau khi ăn bữa cơm chiều muộn, anh Năm ru bé Tuấn trên võng, ba chị em Hồng Diệu nằm nhớ má trên giường. Bỗng Hồng Tươi kéo chiếc áo cũ sờn của má đưa lên mũi hít một hơi dài. Hồng Thắm, Hồng Diệu cũng giựt chiếc áo “Em hửi miếng...”, “Tao hửi với...”. Chúng nó hít thật sâu mùi thân quen của má. Anh Năm ru con không thành lời. Ngô Văn Vĩnh Lòng mẹ Mẹ ở quê lên thăm. Vợ chồng mới cưới lại sớm ra riêng nên nhà cửa bừa bộn. Mới đến là mẹ loay hoay vào bếp rửa chồng chén, đĩa, quay sang giặt đồ... suốt cả ngày, ngăn thế nào cũng chẳng được. Chiều cầm mẹ ở lại để vợ chồng đưa đi coi hát. Mẹ bảo phải về thôi. Về quê, có người hỏi mẹ thăm thằng út trên thành phố có vui không, mẹ cười bảo vui lắm tháng sau sẽ lên nữa. Võ Thanh An Những biến động trong xã hội Việt Nam hiện đại cũng được thể hiện một cách nhẹ nhàng mà sâu sắc. Chuyện của nội là một truyện nói về tình quê hương của những người vì hoàn cảnh phải xa xứ, mà một bạn đọc lớn tuổi ở California gửi mail về cho biết đã rơi nước mắt khi đọc, và nhớ da diết quê nhà Chuyện của nội Nhận vé máy bay, cả nhà mừng tíu tít... Dường như nội cũng mừng lắm. Nội vào ra, hết sờ cái cột sửa thân bầu, lại bứt mấy đọt mồng tơi nấu canh. Con cháu cười nội lẩm cẩm... Từ ngày lên máy bay cho đến khi đinh cư nơi trời Tây, nội luôn săm soi một gói giấy, vẻ quí lắm. Chiều đông ảm đạm nội ra đi, tay vẫn nắm chặt cái gói nhỏ. Bố nhẹ nhàng gỡ ra, một cục đất màu nâu rơi xuống, vỡ tan... Nguyễn Quốc Việt Không thể đòi hỏi gì nhiều ở một thể loại kiệm lời như truyện ngắn 100 chữ. Tuy nhiên, sau năm năm xuất hiện liên tục trên Kiến Thức Ngày Nay và được mọi tầng lớp độc giả đón nhận khá nhiệt Nhiều tác giả Truyện Ngắn 100 Chữ tình, nói như một cộng tác viên nhận xét về trang mục này, thì nó là “một cuộc chơi đã vượt quá mong đợi” từ phía những người tổ chức trang mục, người viết và người đọc. Một số truyện mà chúng tôi tuyển chọn trong tập sách nhỏ này ít nhiều đã thể hiện được điều đó. Do quá nhiều tác giả và liên lạc khó khăn, nên chúng tôi đã không kịp xin phép trước khi in. Rất mong nhận được sự thông cảm của quí vị. Chúng tôi cũng chân thành cảm ơn ban biên tập tạp chí Kiến Thức Ngày Nay đã giúp đỡ để tập sách này sớm ra mắt bạn đọc. NHÀ XUẤT BẢN PHỤ NỮ nhiều tác giả Truyện Ngắn 100 Chữ Phần hai NGÀY SINH NHẬT ĐẦU TIÊN VÀ CUỐI CÙNG DIỆU AN Chưa đến ngày sinh nhật, còn đến khoảng hai, ba tháng, vợ đã lo nghĩ đến sinh nhật của chồng, con. Rồi chồng lo sinh nhật của vợ con, và con lo ngày mừng tuổi cho ba mẹ. Duy chỉ một người, không ai lo đến - ông nội già yếu. Và cho đến một ngày - ngày ông nội mất. Chồng hỏi vợ Sinh nhật ông ngày nào? Vợ hỏi lại chồng Ngày nào là ngày sinh của ông? Con cái hỏi cha mẹ Ông sinh ngày tháng nào? Vậy là cả con, dâu, cháu, chắt phải đi tìm ngày sinh cha ông trong chứng minh nhân dân đề làm bia mộ cho ông. Đó là ngày sinh nhật đầu tiên và cuối cùng của ông. CHÈNG ƠI ! VÕ THÀNH AN Cháu học ở thành phố, lần về thăm quê đem theo cả cô người yêu cùng về. Ngoại mừng ra mặt, lo lắng từ chỗ ngủ, bữa ăn sao cho đưa cháu thật sự vui lòng. Ở quê câu chữ khó diễn đạt, một tiếng ngoại cũng chèng ơi, hai tiếng cũng chèng ơi... Đứa cháu tỏ vẻ không bằng lòng, kéo ngoại ra hè bảo ngoại đừng nói câu ấy nữa, nghe... quê lắm. Ngoại cười hiu hắt và từ đó ngoại ít nói hơn. Nhớ thửơ nhỏ mỗi khi cháu ngã té đau, biếng ăn một chút là ngoại kêu lên hai tiếng Chèng ơi! Kêu riết thành quen. NGHỀ CỦA MẸ Nhiều tác giả Truyện Ngắn 100 Chữ VÕ THÀNH AN Mẹ tôi làm nghề bán cá. Mùa nước nổi mẹ bán cá linh. Cá linh đưa lên bờ mau chết dễ sình, nên xuống bến mua cá xong mẹ phải chạy rao bán khắp xóm. Có lần mẹ đội thau cá đồng trước cổng trường tiểu học nơi tôi học, ở ngoài rào mẹ ngoắc tôi đến, cốt đưa cho gói xôi, cái bánh... Mấy năm học xa, tôi không cho ai biết mẹ làm nghề bán cá. Nay về, giữa mênh mông đồng nước quê mình, tự thấy như chưa bao giờ tròn chữ hiếu cùng mẹ. MÙA CÁ BÔNG LAU VÕ THÀNH AN Quê tôi ở ngã ba sông Vàm Nao, nơi nổi tiếng có nhiều cá bông lau. Dầu vậy, giá cá ở đây cũng không phải rẻ. Đến mùa, thỉnh thoảng má mua một khứa cá nhỏ nấu nồi canh chua để cả nhà cùng ăn. Thường anh chị em tôi nhường phần cá cho má. Má nói cá tanh, thích rau hơn. Cậu ở thành phố xuống đòi ăn canh chua cá bông lau má nấu. Cậu chạy mua con cá to. Đến bữa không thấy má gắp cá. Cậu bảo “Hồi xưa chị thích nhất món cá này?” Tôi thấy má tôi bối rối. Giờ tôi mới hiểu là vì sao má bảo không thích ăn cá. CANH CHUA ĐIÊN ĐIỂN VÕ THÀNH AN Mùa nước nổi cũng vào mùa bông điên điển. Chiều mẹ bảo ăn canh chua điên điền là chị cùng tôi bơi xuồng ra đồng hái bông. Vui lắm. Chị lấy chồng xa, phần tôi thỉnh thoảng về thăm mẹ, mùa nước nổi cũng được mẹ nấu cho ăn canh chua điên điển, nhưng bông mua ở chợ. Nồi canh bây giờ không phải mẹ nấu không ngon nhưng ăn thấy thiếu thiếu... Thiếu sự đầm ấm của những lần cùng chị bơi xuồng đi hái bông về để mẹ nấu canh chua cả nhà ăn cùng. NGƯỜI CHA VÕ THÀNH AN Nhà có cậu con trai duy nhất ba cưng. Lớn lên con trai với ba như người bạn tâm tình, đi đâu cũng đi cùng, cả khi ăn sáng, uống cà-phê... Học xong đại học, con trai thành đạt, lấy vợ. Bận nọ cùng vợ vào quán nước thấy ba ngồi một mình, con trai cùng vợ đến chào, ba vui ra mặt bảo ngồi cùng ba đãi. Bây giờ con trai mới hiểu, từ khi mình lấy vợ ba vẫn hay đi đâu đó một mình. Mẹ trách phải “Con trai dễ quên cha mẹ khi… lấy vợ” LÒNG MẸ VÕ THÀNH AN Nhiều tác giả Truyện Ngắn 100 Chữ Mẹ ở quê lên thăm. Vợ chồng mới cưới lại sớm ra ở riêng nên nhà cửa bừa bộn. Mới đến là mẹ loay hoay vào bếp rửa chồng chén, dĩa; quay sang giặt đồ... suốt cả ngày, ngăn thế nào cũng chẳng được. Chiều cầm mẹ ở lại chơi để vợ chồng đưa đi coi hát. Mẹ bảo phải về thôi. Về quê, có người hỏi mẹ thăm thằng út trên thành phố có vui không, mẹ cười bảo vui lắm, tháng sau sẽ đi nữa. MÙA THI VÕ THÀNH AN Năm tôi thi tốt nghiệp, bấy giờ gọi tú tài, ba đạp xe hơn chục cây số đón tôi ở trường thi cốt đề hỏi “Con làm bài tốt không?” Sợ ba nhọc lòng tôi nói “Ba ở ngoài này, có khi con lại lo, không làm bài được”. Buổi thi cuối, ra cổng không thấy ba, hỏi chú Bảy còi “Ba con có đến không?” Chú đưa tay chỉ cây bàng phía xa mươi mét bảo “Ổng ở đằng kia, tao biểu đến ổng không chịu”. DÌ GHẺ NGUYỄN THỊ KIM ANH Chị lấy chồng. Chưa kịp có con thì chồng mất. Ba năm sau chị đi bước nữa. Người chồng mới góa vợ, có hai con nhỏ. Yêu chồng, yêu luôn cả con chồng. Chị quyết định không sinh con để lo cho gia đình. Lớn lên, người con trai có vợ. Sau tuần trăng mật anh ta về nhà. Chị vui mừng ra đón. Chưa đến phòng khách, chị nghe tiếng cô con gái - Còn xấp vải hoa? - Cho mẹ. - Hoài của! Em lấy nốt, nào phải mẹ mình. Chị càng buốt tim hơn khi người con trai yên lặng. CẢNH NGỘ PHẠM THỊ KIM ANH - Chú ơi! Mua vé số cho con đi chú. Làm ơn mua cho con một vé đi chú. - Đưa coi! - Tiếng người đàn ông. - Anh ơi! Mua tặng chị một hoa hồng đi anh. Người đàn ông nhìn tấm vé số rồi nhìn cô bạn gái của mình. Người đàn ông chọn hoa hồng. Đêm thành phố nhộn nhạo những ánh đèn xanh đỏ. Thằng bé bán vé số lủi thủi bước đi, vai nó run lên, không biết vì nó lạnh hay vì một điều gì khác. Nó đang căm ghét con bé bán hoa. Nó đâu có biết rằng con bé bán hoa ấy cũng có một đứa em bán vé số và một người cha đang hấp hối. QUÀ CHO MẸ PHẠM THỊ KIM ANH Lúc còn nhỏ mỗi lần thấy mẹ đi chợ về là cô lại lao ra lục giỏ để tìm cái bánh hay gói bỏng ngô. Và Nhiều tác giả Truyện Ngắn 100 Chữ mẹ chẳng bao giờ làm cho cô thất vọng cả. Lớn lên, cô lập gia đình và có hai đưa con. Mẹ cô bây giờ đã già đi, suốt ngày bà quanh quẩn bên lũ trẻ. Mỗi lúc đi chợ về cô cũng hay mua quà cho con, nhưng chẳng bao giờ quan tâm đến mẹ. Cô không hiểu rằng những lúc ấy mẹ cô cũng thấy buồn và tủi thân. Ngày mẹ ốm nặng phải đưa vào bệnh viện, cô mua nào là cam, nào là bánh nhưng mẹ chẳng thể nào ăn được nữa cho đến ngày mẹ ra đi mãi mãi. CHỊ ƠI! HOÀNG THỊ HẢI ANH Thương tặng chị Hải Yến Ngày xưa, bố mẹ đi làm từ sáng sớm đến tối mịt đi về. Chị phải chăm sóc em thay mẹ. Trưa, dắt em đi học, trời nắng. Chiều, trời bất chợt đổ mưa. Chị mượn được một cái áo mưa nhường em mặc. Mẹ về, thấy chị ướt như chuột lột, ngỡ chị tắm mưa, đánh đòn. Chiều nay, trời cũng bất chợt đổ mưa, em co ro tránh mưa dưới mái phố. Có ai nhường áo cho em mặc như chị ngày xưa không? Chị ơi! ƯỚC MƠ PHƯƠNG ANH Chị mua dùm thằng bé mấy tờ vé số. Sau một hồi chọn lựa, chị hỏi nó - Nếu cô trúng số, con chịu cô mua cho con cái gì? Nó nhìn chị, xoay qua xoay lại rồi nói - Cho con một chiếc xe đạp, có xe đi bán xong con chạy tới trường liền không bị trễ học nữa. Di di những ngón chân xuống đất, nó hạ giọng - Cho con thêm đôi dép nữa nghe cô, để con đi học. Dĩ nhiên là chị không trúng số. Tôi lại thấy nó mỗi ngày đi qua nhà với chân trần, đầu không nón... TRUYỆN CỔ ĐÀO VÂN ANH Năm hai mươi tuổi, Hứa Hầu có hơn trăm bạn hữu, tiệc tùng, bù khú thâu đêm. Năm ba mươi tuổi, chàng lựa được hai chục tráng sĩ, họ thề nguyền sinh tử có nhau. Năm năm mươi tuổi, chàng trà dư tàu hậu với hai người, vốn là kẻ tay tả, tay hữu của chàng. Năm sáu mươi tuổi, ông lão âu yếm vuốt mái tóc của bà vợ già móm mém. “Nàng là bạn tri âm duy nhất của đời ta”. nhiều tác giả Nhiều tác giả Truyện Ngắn 100 Chữ Truyện Ngắn 100 Chữ Phần Ba MẸ TÔI ! VƯƠNG THỊ VÂN ANH Mẹ tần tảo cho tôi khôn lớn, vai mẹ nặng hơn khi tôi vào đại học. Ba năm đại học xa nhà, tuần nào tôi cũng viết thư cho mẹ, mẹ cầm thư tôi mà rớt nước mắt, vui thật nhiều nhưng mẹ tôi có biết tôi nói gì với mẹ đâu. Mẹ tôi không biết chữ! TIẾNG ĐÊM LÊ THỊ CẨM ÂU Căn nhà ngày càng trở nên trống lạnh. Nhất là sau lần chúng tôi chính thức chia tay nhau. Anh thất chí - Cuộc đời sao cứ mãi cưu mang bao bận đận! Rồi anh say. Say... Hai mẹ con tôi, rốt cùng loanh quanh như hai cái bóng, đâm buồn. Đêm. Chiếc giường trống đi một chỗ. Mẹ con tôi nằm gần nhau hơn. Khuya. Trở mình, nó vòi - Mẹ thoa lưng cho con! Rồi so bì - Tay ba sần, thoa đã hơn! - Đã thì theo ổng đi! - Tôi phát cáu. Nó mủi lòng, trong khi tôi khóc. LỜI HỨA HẢI ÂU Tết, anh chở con đi chơi. Về nhà, thằng bé khoe ầm với lũ bạn cùng xóm. Trong đám trẻ có thằng Linh, nhà nghèo, lặng lẽ nghe với ánh mắt thèm thuồng. Thấy tội, anh nói với nó “Nếu con ngoan, tết năm sau chú sẽ chở con đi chơi”. Mắt thằng Linh sáng rỡ. Ngày lại ngày. Cuộc đời lại lặng lẽ trôi theo dòng thời gian. Thoắt mà đã hết năm. Lại tết. Đang ngồi cụng ly với đám bạn thì thằng Linh cứ đang thập thò. Vẫy tay đuổi, nó đi được một chốc rồi lại lượn lờ. Cáu tiết, anh quát nó. Thằng Linh òa khóc nức nở. Tiếng nó nói lẫn trong tiếng nấc “Chú hứa chở con đi chơi... cả năm qua con ngoan... không hư một lần nào...”. LÒNG MẸ Nhiều tác giả Truyện Ngắn 100 Chữ HẢI ÂU Nhà nghèo, chạy vạy mãi mãi được suất hợp tác lao động. Thanh coi đó như cách duy nhất đề giúp đỡ gia đình. Nhưng ảo mộng chóng tan. Xứ người chẳng phải là thiên đường. Thanh chỉ còn biết làm quần quật và dành dụm từng đồng. Để nhà khỏi buồn, trong thư Thanh tô vẽ về một cuộc sống chỉ có ở trong mơ. Ngày về, mọi người mừng rỡ nhận quà, Thanh lại tiếp tục nói về cuộc sống trong mơ. Đêm. Chỉ còn mẹ. Hết nắn tay, nắn chân Thanh rồi mẹ lại sụt sùi. Thanh nghẹn ngào khi nghe mẹ nói “Dối mẹ làm gì! Giơ xương thế kia thì làm sao mà sung sướng được hở con”. CÁI BÓNG HẢI ÂU Ông luôn phàn nàn về cuộc hôn nhân sắp đặt sẵn mà gia đình dành cho mình. Ông chê bà ít học, chẳng tương xứng với sự lịch lãm của ông. Mọi việc ông thường tự quyết, chẳng coi bà vào đâu. Bà tồn tại bên ông như cái bóng lặng lẽ trong cuộc sống chung có nhiều thăng trầm. Một ngày, bà nhẹ bỏ ông sau một cơn bạo bệnh. Ông ra ngẩn vào ngơ như thể đang kiếm tìm. Nhà thiếu bà, ông mới thấy rõ những khoảng trống. Ông nhận ra sự lịch lãm cũng chẳng tạo nên được một gia đình nếu thiếu đi sự hy sinh, chịu đựng âm thầm của bà. LỜI TRẺ HẢI ÂU Anh là người chu đáo. Noel nào anh cũng dành thời gian để chuẩn bị quà cho con. Cũng như nhiều ông bố khác, anh nói đó là quà của ông già Noel. Và anh cũng thường nói với con là nó càng ngoan thì nó sẽ nhận được phần quà càng to như là một cách dạy con khéo léo. Một sáng Noel, nhìn thằng bé mắt sáng rỡ khi mở gói quà anh cảm thấy lòng vui vui. Chợt thằng bé ngước nhìn anh và hỏi “Sao con thấy bố cũng ngoan mà ông già Noel không cho bố quà?” ĐỨA CON HẢI ÂU Vợ chồng gây nhau. Dằn dỗi, vợ bế con về ngoại. Nhà vắng tiếng trẻ, anh thấy trống trải trong lòng. Giá như không gây nhau, giờ này anh đã được nựng vào đôi má bầu bĩnh của thằng bé. Ở nhà ngoại, con nhớ hơi cha khóc ngằn ngặt. Chị nhìn con khóc mà nẫu cả ruột gan. Hôm sau, anh chuẩn bị đi đón con đã thấy chị ở trước cửa nhà. Thằng bé gặp cha cười nói tíu tít. Anh mừng rỡ ôm chầm lấy con nựng nịu. Nhìn cha con vui vẻ, cơn hờn giận trong lòng chị tan như bong bóng xà phòng. CHUNG TÌNH HẢI ÂU Nhiều tác giả Truyện Ngắn 100 Chữ Mặc hồ lung linh. Nhìn xuống. Anh thấy bóng mình chìm trong đáy nước. Khi anh quay đi. Hình anh tan biến. Mắt em cũng lung linh ánh biếc như mặt nước hồ thu. Nhìn em. Bóng anh cũng chìm trong đáy mắt. Khi anh quay đi. Hình ảnh anh đã bị cầm tù. Thời gian trôi qua. Mọi sự đổi thay. Nước hồ không còn trong vắt. Mắt em cũng đã sậm màu, nhưng một vóc dáng cao gầy vẫn còn nguyên trong đáy mắt em như những ngày xưa cũ. QUAY LƯNG, GẬT ĐẦU HOÀI ÂN Ngày ấy, Ông bà nội phản đối ba mẹ tôi với lý do của người lớn không ai hiểu được... Ba đã từ bỏ mọi thứ để nhận lấy cái gật đầu của mẹ... Rồi anh chị tôi ra đời... Chỉ còn một tháng nữa, tôi cất tiếng chào đời. Và cũng với lý do của người lớn, ba quay lưng với mẹ, từ bỏ gia đình. Mẹ cũng gật đầu. Vành nôi tôi chông chênh từ đó... Hai mươi năm, cuộc sống cứ tiếp diễn... Ba mẹ anh đã phản đối với những lý do của người lớn không ai hiểu được. Hôm qua anh quay lưng và tôi cũng gật đầu. Hạnh phúc?... Khổ đau?... TẦM CAO LÊ TÒNG BÁ Nhờ quen biết và nói năng lưu loát, ba tôi được mời làm hội thẩm nhân dân tòa án huyện. Cứ một phiên tòa lãnh hai chục ngàn, dự bữa cơm trưa. Năm đó xét xử anh học trò can tội trộm, án ba năm tù. Người quen trách ba tôi khắc nghiệt, tra vấn bị can quá mức. Bạn bè xa lánh dần, ông bệnh suốt năm chăng ai ghé thăm. Mãn hạn tù, anh học trò bị tù năm xưa ghé thăm ba tôi đều đặn. Sau đó hỏi cưới chị tôi. SĨ DIỆN NGUYỄN HỮU BÉ Ba mất. Mẹ vất vả nuôi mấy đưa con bằng nghề giữ xe hai bánh ở một đoạn vỉa hè bên hông nhà người ta. Các con thành đạt, người làm chỗ này, người làm chỗ nọ; mẹ một mình với cái lề đường quen thuộc. Tết các con về đông đủ, có người còn mời thêm bè bạn. Ngày Tết xe đông, chỉ mình út phụ mẹ dẫn, dắt xe. Mấy anh ai cũng áo quần tươm tất; giày bóng, xe mới nên mắc cỡ. XỨ LẠ QUÊ NGƯỜI TRẦN NINH BÌNH Qua xứ người được vài năm thì ông anh họ của tôi bắt đầu gửi tiền về, giục các con lo học tiếng Anh và vi tính đề mai mốt qua đó có thể dễ dàng kiếm việc làm. Hôm vừa rồi, anh gọi điện về thăm gia dình chúng tôi, tôi hỏi anh có địa chỉ email chưa để tiện liên lạc, giọng anh chùng hẳn xuống “Suốt Nhiều tác giả Truyện Ngắn 100 Chữ ngày hết rửa bát lại dọn bàn trong quán, anh có thì giờ đâu mà biết đến những thứ hiện đại đó hả em?” CHIỀU XƯA TRẦN NINH BÌNH Hôm đó, ngồi cùng nhau bên bờ suối, cầm lấy bàn tay nàng trong tay, anh vẫn không sao thốt ra được lời anh muốn nói. Hai bàn tay đều run nhẹ. Xúc cảm dâng đầy trái tim... Nàng khẽ thở dài khi bóng tối dần lấn chiếm ánh hoàng hôn. Chiều nay, trở về chốn xưa, đến phiên anh thở dài. Chỉ có mỗi mình anh trong bóng chiều bảng lảng. Hôm trước hỏi thăm một người quen, nghe nói nàng đã đi lấy chồng, một người ở rất xa... BỐ VÀ CON TRẦN NINH BÌNH Anh phụ trách công việc giao tế ở một công ty, lúc nào cũng tươi tắn, lịch sự và hòa nhã. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, buổi tối tắm rửa xong, đang nằm đọc báo trên giường trải drap trắng toát thì con bé bốn tuổi, mồ hôi mồ kê, chân tay lấm láp trèo lên. Anh cau mặt gắt con sao không chịu đi rữa chân tay trước. Con bé mếu máo “Bố ơi, từ sáng tới giờ bố chưa mi con cái nào!” NÓ TÂM BÌNH Ba mất. Mẹ nó sợ tuổi xuân trôi qua uổng phí, đi bước nữa. Nó về ở với Nội. Nội già. Nó làm tất cả. Nó giống người châu Phi - đen trùi trũi! Có người hỏi “Mày có buồn không?”. Nó yên lặng nhìn xa xăm! Một chiều, nó dẫn về một con bé, nhỏ hơn. Nội nhìn nó ngạc nhiên. Nó ngậm ngùi “Con còn có Nội - nó chẳng còn ai!” ĂN CƠM NGUYỄN THANH BÌNH Thằng Tèo ngồi tiu nghỉu. Tựa lưng vào cây trứng cá bên hông nhà, thỉnh thoảng nó giơ tay gạt nước mắt. Không biết chuyện gì? Cả buổi sáng nay ba má nó liên hồi ẩu đả. Bỏ ông táo lạnh tanh. Giờ mỗi người mỗi góc. Rồi cuộc chiến lại tiếp tục. Từ võ ba càng chuyển sang võ miệng. Bỗng má nó lớn giọng - Ông ăn chả, tôi ăn nem. Mặc xác ông! Đến đây, cái bao tử thúc giục, Tèo tham chiến - Con không thèm ăn thứ đó, con chỉ muốn ăn cơm thôi! RÁC TRẦM VŨ XUÂN BÌNH Nhiều tác giả Truyện Ngắn 100 Chữ Sửa nhà bếp. Dư xà bần. Mẹ “liên hệ” gia đình người hốt rác. Cậu bé con nhỏ choắt, khoảng bảy tuổi, được “cử” đến... Đôi tay bé xíu, đen nhẻm cào trên đống lởm chởm cát đá “vĩ đại”… Xót xa! Chiều, gió mát, lũ trẻ kháu khỉnh, tròn lụi, ăn no, chạy giỡn với nhau... . Chắc trạc tuổi em... - Em mấy tuổi - Mười lăm. Trời.... - Ê!... Hốt rác! Nè, hốt rác đi! Mấy tờ giấy gói chewing-gum bay lả tả... Vài tiếng cười trẻ con vứt lại cho em, lơ lửng... Đời?... Một giọt mặn chát rụng vào trái tim già nua... Còn em, cúi xuống... Hình như quen rồi. Em kéo thùng đi, dáng gãy vẹo một bên vì quá nặng... Bỗng, cái thùng không đi được. Loay hoay... tìm... kiếm... em kéo ra một miếng chewing-gum còn mới, chưa kịp khô... CÙNG NGHỀ ỦNG SON CA Thằng bé mới bảy tuổi ngây thơ hỏi bố - Sao hôm nay nhà cô Lan đông học sinh vậy bố? - Ngày 20/11 con ạ, các anh chị đến thăm và chúc mừng cô giáo của mình đấy. - Vậy thầy giáo thì có được học trò thăm không hả bố? - Có chứ con vì đây là ngày của thầy, cô luôn mà. - Sao mấy anh, chị không thăm bố? - À, thì tại vì mấy anh, chị gặp bố ở trường rồi. Thằng bé không biết bố nó đã nói dối. Chỉ vì cô Lan là giáo viên dạy toán còn bố nó là giáo viên thể dục. NỢ TÌNH PHẠM VINH CA Ngoài hai bữa cơm ngày, vợ chồng anh chưa sao lo nổi một căn nhà đúng nghĩa. Đám bạn cứ đứng ra vận động, đứa góp công, thằng góp của, dựng cho anh một “mái ấm tình thương”. Tạm an cư. Anh nỗ lực làm đáp nghĩa. Có dư luận cho là anh “hết xôi rồi việc”... Anh đột ngột qua đời. Trước lúc di quan, bạn bè đủ mặt, ai nấy đều bùi ngùi khi nghe những dòng di bút. Cảm tạ bạn bè anh, chị khóc - Nợ tiền đã trả. Nhưng nợ tình vĩnh viễn ảnh mang theo! TRẦU CHO NỘI NGUYỄN PHÚ CÁT Mỗi khi đi chợ, mẹ thường hay nấn ná thật lâu bên hang trầu, cố chọn cho được nhũng lá trầu thật Nhiều tác giả Truyện Ngắn 100 Chữ ngon mang về làm quà cho bà nội. Nhưng lần nào ăn trầu, bà cũng chép miệng chê trầu không được ngon bằng trầu do chính tay ông nội ngày còn sống trồng dưới gốc mít nơi góc vườn. Từ ngày hồ tiêu lên giá, cha đã nhổ bỏ trầu đi trồng thay vào đó mấy gốc hồ tiêu. BA NUÔI LÊ NGỌC DƯƠNG CẦM Ba tôi có tật, hễ được ai lớn tuổi giúp đỡ, ba tôi đều nhận làm ba nuôi. Má tôi cằn nhằn “Ai ông cũng gọi là ba, kỳ quá!”. Ba cười xòa “Ngày anh sinh ra, ba đã mất, nên thèm gọi tiếng ba lắm?”. Má ngậm ngùi buồn hiu. Thế mà nhiều khi ba rầy, tôi giận, suốt tuần không thèm gọi một tiếng “ba”. nhiều tác giả Truyện Ngắn 100 Chữ Phần Tư BÁC RUỘT LAM CHÂU Nó lên Hà Nội trước gần một tháng để chuẩn bị thi Đại học. Nó ở nhờ nhà bác ruột. Mấy ngày đầu bình yên, mấy ngày sau bữa cơm nào bác cũng mang chuyện hao cơm, tốn nước, tốn điện... ra chửi con cái. Nó dè dặt mọi điều, tính thời gian bằng giây. Viết thư cho bố mẹ nó bảo “Bác hết lòng vì con”. Thi xong, nó về. Bác bảo “Chỉ ăn không béo trong ra đấy!” Về nhà nhìn thấy mẹ, nó khóc nức nở, mẹ hoảng hốt “Con ốm à, sao xanh xao thế này hả con? Khổ thân con tôi”. NÓ QUỲNH CHÂU Ba nó bỏ đi lúc nó còn đỏ hỏn. Ngoại và mẹ nuôi nó trong nghèo khó. Đau khổ - Và cả hạnh phúc. Được vài năm, cái đói nghèo cướp mất ngoại. Thiếu hơi bà, nó ngằn ngặt khóc đêm. Mẹ chỉ ôm nó vào lòng, để tay lên ngực trái, dỗ dành “Ngoại có đi đâu! Ngoại ở đây mà!”. Vậy là nó nín. Rồi mẹ cũng theo bà. Hôm tang mẹ, thấy dì khóc, nó bảo Mẹ có đi đâu! Mẹ ở đây mà!” rồi lấy tay đặt lên ngực trái, chỗ trái tim. Nó dỗ thế mà dì chẳng nín, lại ôm nó khóc to hơn. Nhiều tác giả Truyện Ngắn 100 Chữ CHO VÀ NHẬN NGỌC CHI Chị yêu anh nồng nàn và đằm thắm. Như bao người con gái khác, chị cũng muốn được đón đưa, quan tâm chăm sóc. Nhưng vì anh quá bận rộn, việc gì chị cũng giành làm, tự nhủ sau này mọi thứ sẽ tốt hơn... Lâu dần thành quen. Giờ, anh rảnh rời hơn còn chị thì bắt đầu se lòng khi thấy người ta đưa đón nhau... LỜI CON TRẺ NGỌC CHI Thương tặng Trung Quốc yêu quý của dì Cu Xệ lên năm. Thông minh và ngộ nghĩnh nên được mọi người rất thích. Tết rồi dành dụm tiền lì xì để mua một cái đầu lân. Chiều mồng một mừng tuổi bà nội về, cu Xệ cầm tờ năm ngàn đưa cho mẹ, nói như thanh minh “Con nói bà nội đừng cho tiền mà bà nội cứ biểu con lấy hoài”. Ngạc nhiên, dì Ba hỏi “Sao vậy con?”. Cu Xệ đáp, vẻ áy náy “Vì bà nội nghèo khổ lắm, đâu có tiền mà cho...”. LẼ THƯỜNG TRẦN CHI Họ nói chuyện với nhau hàng giờ liền không chán như bao cặp tình nhân đang yêu khác. Gọi điện thoại hẹn chiều gặp cũng mất gần nửa tiếng đồng hồ. Có cảm giác như thời gian không bao giờ đủ cho họ. Những tưởng hôn nhân sẽ 1à cơ hội họ có thể nói với nhau nhiều hơn... Nào hay, tiếng nói đối với họ giờ đây giống như một thứ của cải có giới hạn mà ngày xưa họ xài quá nhiều rồi... EM TÔI NGUYỄN CHIẾN Lúc tôi còn nhỏ, người ta nói có quạ kêu thì một người rừng láng phải chết. Mỗi khi nghe tiếng kêu rùng rợn ấy, tôi ôm em tôi vào lòng... Ngày tôi vào Nam nó đã ra mã con gái. Tôi hứa khi nào hòa bình sẽ tổ chức lễ cưới cho em thật lớn. Trở về tôi liệt nửa người. Nó chăm tôi từng miếng ăn giấc ngủ. Nhiều người ngỏ lời rồi lặng đi. Nó cười nhưng làm sao giấu được nỗi buồn... Mấy hôm trở trời. Tôi mê man, chỉ mong con quạ bay về kêu cho tôi nghe, rồi gọi chim phượng hoàng ùa vào nhà cho lộng lẫy. DẠY NGUYỄN CHÍNH Cô chủ nhiệm báo “Thằng bé lại trốn học”. Nhiều tác giả Truyện Ngắn 100 Chữ Tôi choáng váng “Mình cho con mọi thứ. Vậy mà...”. Tôi muốn chạy về “dần” cho nó một trận nhưng sợ vợ xót nên bỏ đến nhà một người quen. Ông ta làm thợ nề, có con trai là học sinh giỏi cấp quốc gia. Ông bố đang tắm cho con, ông cẩn thận kỳ cọ, vui vẻ cười đùa. Tôi kể hết về con mình rồi xin một lời góp ý. Ông lơ đãng hỏi “Này, đã bao giờ cậu tắm cho nó chưa?” Tôi im lặng, lủi thủi ra về... ANH HAI NGUYỄN HÀN CHUNG Căn nhà tranh đổ sập cuốn theo dòng lũ. Tí một tay ôm Tèo một tay bấu vào miệng chum chòng chành. Cái chum bé quá. Cánh tay mỏi nhừ. “Nếu chết cả hai mẹ buồn biết mấy. Thôi em đi, trời cho sống nhớ lo tuổi già của mẹ”. Nước mắt nước mũi ràn rụa, Tí rướn người bỏ Tèo vào chum. Em còn quờ quạng một lúc nũa đến khi cái chum chỉ còn là một chấm mờ mới chìm sâu vào cơn hung bạo của nước trời. Tèo không chết nhưng em mất trí, ai hỏi gì cũng chỉ nói “Anh Hai!”. THƯ NGUYỂN THỊ CHUNG Hồi mới cưới nhau, chị thường hay viết thư cho anh, tình cảm nồng nàn, có cả những lá thư không gởi. Thư nào anh cũng đọc thuộc lòng. Hạnh phúc ngập tràn. Giờ đây, anh mải mê tối ngày với công việc, ít có thời gian tâm sự cùng chị. Còn chị, vẫn giữ thói quen viết thư cho anh mỗi lần anh đi công tác - những lá thư không gửi. Lần nào cũng vậy, thấy lá thư đặt trên bàn làm việc anh lại cằn nhằn “Em viết để làm gì, thời gian đâu mà đọc”. Chị lặng lẽ thở dài và lần sau lại viết - những lá thư không gửi. XẠO PHÙNG THÀNH CHỦNG Nhà thằng Bòng giàu có. Bữa nào cũng thịt, cũng cá, nhưng chẳng mấy ai chạm đũa. Thằng Còm nhà nghèo. Không muốn để con phải khổ, bữa nào bố mẹ nó cũng lo cho nó hoặc quả trứng, hoặc lạng thịt. Vô tình, không biết đó là tiêu chuẩn dành riêng cho mình, thằng Còm thấy bố mẹ nó chỉ ăn rau. Nó ăn không hết, mẹ nó lại cất đi. Một bữa, thằng Bòng bảo - Nhà tao, thịt cá chẳng ai ăn... Thằng Còm buột miệng - Nhà tao cũng thế! Nhiều tác giả Truyện Ngắn 100 Chữ Thằng Bòng nhìn thằng Còm “Xạo!” LẼ ĐỜI CA DAO Bà bán quán trước cổng trường qua đời trong một đêm giông gió. Những tưởng đám tang bà sẽ rất ảm đạm và vắng lạnh bởi bà lâu rồi chỉ còn sống một thân một mình. Nhưng lũ trẻ trong trường đã đến tiễn đưa bà, hàng hàng dài sau linh cữu. Ngày xưa, bà bán quà cho chúng, bà hỏi thăm, nhắc nhở chuyện học hành của chúng. Và những buổi chiều tối, bà để chúng ngồi chờ bố mẹ trong cái quán ọp ẹp của bà. NGÀY XƯA HUỲNH VĂN DÂN Thuở nhỏ, nhà tôi nghèo lắm. Mỗi chiều, anh em tôi thường tụ lại bên nồi cơm độn khoai sắn, ríu rít như đàn chim về tổ. Thiếu thốn nhưng chúng tôi luôn nhường nhau phần thức ăn ngon nhất, mẹ tôi rất vui lòng. Khi chúng tôi khôn lớn, có gia đình riêng, ai cũng khá giả. Hôm giỗ ba, có mặt đông đủ, anh Hai tôi phàn nàn với mẹ cây xoài của anh Ba mọc chồm qua sân nhà anh. Chị Ba trách anh Tư đào ao lấn qua phần đất của chị hai tấc. Mẹ tôi trầm ngâm “Mẹ ước gì được trở lại thời nghèo khó ngày xưa”. CON TRAI LINH DIỆU Bà Nội Sanh mỗi mình Bố. Mẹ cũng chỉ có mỗi Bé thôi. Mẹ sanh phải mổ mà. Bé đã lên 5, thích em trai lắm. Bố cũng vậy. Bà Nội thì khỏi nói, lúc nào ôm Bé cũng thở dài Phải chi... Một hôm Mẹ khóc - Rồi Mẹ nằm vùi, lặng ngắt, xanh xao. Cả nhà tự nhiên im ắng hắn. Suốt tuần. Bố với Bà Nội đem về cho Mẹ một chú nhóc thật xinh. Bé thì mê mẩn, nhưng Mẹ chẳng khỏe lên tí nào. Mẹ bảo Bố đổi em bé bằng trái tim Mẹ đấy! CA DAO THƯƠNG MẸ TRUNG - DUNG Ba bị tai nạn mất khi mẹ chưa bước vào tuổi bốn mươi. Mẹ ở vậy nuôi con. Con lêu lổng chơi bời, mẹ khóc. Con ngoan, học giỏi... Mẹ cũng khóc khi đốt nhang cho ba. Hồi đó, con đâu hiểu sao ít thấy mẹ cười. Lớn lên, nghe câu hát “... Mẹ đi lấy chồng con ở với ai”... con lại khóc vì thương mẹ. NGƯỜI CHA Nhiều tác giả Truyện Ngắn 100 Chữ Đ. DŨNG Hừng đông, bến tất bật thuyền ra khơi. Cũng như những lần rời bến trước, chị ở lại cùng con. Cầm tay anh mà không đưa tiễn. Anh đi nhanh, bóng vạm vỡ, rắn rỏi... Đã đủ cả Lưới, dây, lửa, đèn, dầu, muối... Thuyền khởi động. Bỗng anh dừng máy, xuống thuyền quay trở lại nhà. Chị hỏi. Anh cười với chị và con. - “Anh quên thuốc?”. Nhưng anh mở tủ, lấy bút. Hôn vợ và con. Anh vội vã rời nhà. Bão số 5. Anh không về nữa. Nhưng sổ liên lạc của con, anh đã nhớ ký... MẸ TÔI LĂNG DŨNG Chiến tranh ác liệt.. Bố ra chiến trường. Mẹ dắt con sơ tán khắp nơi. Hòa bình. Bố không trở về. Mẹ khóc hằng đêm. Năm năm sau mẹ mới quyết định lập bàn thờ với bức di ảnh của bố. Một mình mẹ vất vả nuôi con. Vậy mà căn bệnh ung thư quái ác lại cướp mất mẹ. Hôm bức ảnh mẹ được đưa lên bàn thờ bên cạnh bố, bất ngờ bố trở về! Tất cả chợt vỡ oà... Bức ảnh bố được hạ xuống. Trên bàn thờ... mẹ lại một mình. MẸ XƯA ĐỖ THÀNH DŨNG Cô rời quán lên xe. Phở ngon... Cô ăn không hết nửa. Xe mới Nệm êm, máy lạnh. Đường không một gợn sóng. Chân sao vẫn tê cứng, mỏi rã hai tay ôm con. Mười lăm năm trước. Cũng đường này, mẹ đưa cô lên tỉnh học. Xe cũ, đường dằn xóc. Mẹ tay bám chặt hàng chân ghế, tay ôm cô chen chúc dưới sàn. Định hỏi “Sao tay chân mẹ run?!” Lại thôi, cô cũng mỏi và đói...! Giờ đường về không mẹ. Không ngồi chen chúc, không đói. Nhưng nước mắt cô cứ vỡ òa theo gió. VÕ SĨ DUYẾN Thầy dạy kèm Anh văn của tôi là hàng xóm. Khi thi lên đai Thái cực đạo rớt, anh kể cho tôi nghe. Lúc được tuyển vào đội tuyển quốc gia, anh lại giấu. Hát cho phường bị chê kể; đoạt giải nhất karaoke lại giấu... Có bạn trai, tôi kể, anh lặng thinh. Chia tay với bạn trai, tôi kể, anh cũng làm thinh... Khi nghe tôi nói đã từ hôn với gã Việt kiều, anh không làm thinh nữa - Tại sao vậy? - Vì... em... yêu anh. Thầy dạy, ca sĩ, võ sĩ của tôi như bị knock-out, khuỵu chân xuống, rồi... khóc. NGẬM NGÙI Nhiều tác giả Truyện Ngắn 100 Chữ Ba mất nửa năm, má dẫn hai con nhỏ về quê. Xin được mảnh đất hoang, cùng mần cỏ, dọn nền, lối xóm lạ hoắc tới tiếp dựng mái lá ở tạm. Tối, má gói bánh - nấu. Sáng, hai nhỏ út bưng bán. Má mượn xuồng đi chợ, áo thâm kim, nón lá rách. Anh Hai ở Sài Gòn, thành đạt, giàu. Hôm về quê, anh đi dọc bờ sông, má thấy, bơi xuồng riết theo, goi tên con hụt hưởi. Anh ngoái nhìn rồi quay mặt đi tiếp. Má tủi, gạt dầm, cúi mặt khóc. Nước mắt má làm xuồng quay ngang! NHỚ MẸ HÀ GIAO Mẹ người miền Nam, quê mùa, không biết chữ. Thằng nhỏ được cưng, nhóng nhẽo, bướng. Mẹ thường mắng “Bộ mày là ông Quành, ông Chấm sao mà ngang tàng, hành hạ tao quá”. Nó không hiểu, quậy thêm. *** Ông ngưng đọc “Sài Gòn năm xưa” của cụ Vương Hồng Sến, thắp nhang vái bàn thờ mẹ “Mẹ ơi! Con đã hiểu ông Hoành, ông Trấm là phó tướng ngang tàng cua ông Lê Văn Khôi. Nhưng con đâu có ngang tàng hành hạ mẹ, con chỉ làm nũng với mẹ thôi mà”. Hôm qua, ông vừa đúng 70 tuổi. MẸ VÀ MÁ Chị ở nhà chồng. Nghe mẹ bệnh nặng, tính về chăm mẹ mươi hôm. Mới hai ngày, mẹ bảo chị phải về với chồng con. Chị xin được việc làm nơi khác, tạm sống xa chồng. Mỗi tuần, thứ bảy, chủ nhật, anh đều đặn ghé thăm. Má chồng bị té, liệt nửa người. Bây giờ, vừa công tác, vừa chăm má, anh chỉ còn ngày chủ nhật dành cho chị. Vậy mà, một lần về thăm, chị nghe má chồng ca cầm “Nó chỉ biết có vợ con, ngày chủ nhật đâu chịu về nhà với má”. NGƯỜI DƯNG Nhà Chỉ một mẹ một con. Con gái lấy chồng, bà bắt rể. Khi cháu ngoại lên bốn, con gái lâm bạo bệnh mà chết, bà coi rể như con trai. Nó đi bước nữa... Những đứa cháu lần lượt ra đời. Thêm người thêm việc, cũng một tay bà lo toan. Nó tính mướn người đỡ đần cho bà… Trong giấc trưa chập chờn bên nôi cháu, bà nghe tiếng “con dâu”. Bây giờ mướn người đâu có dễ, công xá đâu có rẻ. Bà là gì của anh mà anh xót. Bà lắng nghe, nó nói gì... Không! chỉ có tiếng mưa... Nhiều tác giả Truyện Ngắn 100 Chữ nhiều tác giả Truyện Ngắn 100 Chữ Phần năm BÁNH PHU THÊ Hai bữa nữa đám cưới. Cô gái lặng nhìn những cặp bánh phu thê mình mới làm xong, nước mắt thầm rơi. Họ là bạn láng giềng từ ngày để chỏm. Lớn, tim không cùng nhịp đập. Người yêu của chàng trai đi lấy chồng. Thất tình, chàng đi xa để tìm quên. Mấy xuân qua rồi, cô gái vẫn đợi. Rồi chàng trai cũng tìm được nửa kia của mình. Xuân này, họ đưa nhau về quê. Chàng trai nhờ cô bạn láng giềng đảm đang khéo léo sửa soạn cỗ bàn bánh trái cho đám cưới tại nhà. QUÀ TẶNG CỦA THƯỢNG ĐẾ Tặng Thomas Cô đã hơn một lần thủ thỉ với mẹ “Anh ấy là món quà quý giá nhất mà Thượng đế đã ban tặng cho con”, lần nào nghe xong mẹ cũng mỉm cười. Cô đã yêu - yêu bằng tất cả những gì mà cô có được. Cô hồn nhiên và hạnh phúc bên anh mặc kệ bao thăng trầm của cuộc sống. Với cô, anh là phần đời quan trọng nhất. Rồi một ngày kia. Thượng đế đến mang món quà của cô đem tặng cho kẻ khác. Đêm nào cô cũng ôm gối mỏi mòn tự hỏi vì sao... Mẹ nằm bên khẽ nén tiếng thở dài. VÔ TÂM VĂN THỊ HỒNG HÀ Tháng đầu tiên lãnh lương dạy kèm. Nó hí hửng rủ nhỏ Trâm đi chợ. Loanh quanh một hồi, nó sắm đủ cả quần Jeans, áo pull, kẹp, nơ... Trâm đắn đo mãi, chẳng chịu mua gì. Ngang hàng vải, nhỏ kéo nó vào, chọn mua một xấp vải lụa sẫm màu. Nó nhăn mặt - Màu này già lắm! Trâm rụt rè - Tao mua cho mẹ tao đó. Lần đầu làm ra tiền mới hiểu cái vất vả của mẹ bao nhiêu năm qua. Nó giật mình, lặng thinh. Giỏ đồ trên tay bỗng dưng nặngn trịch. ĐỒNG LƯƠNG ĐẦU TIÊN THU HÀ Giới thiệu - Góp ý Nội quy - Thông báo Thủ tục xe máy Kiến thức xe máy Thông tin các giải đua Honda Yamaha Suzuki Piaggio Phân khối lớn Harley-Davidson Kawasaki Triumph Ducati Chuyện trò Phượt Hình ảnh các hội xe Mua bán xe cũ Mua bán xe mới Mua bán Moto PKL Phụ tùng Xe đạp - Xe điện Bài viết này thấy bên 5giay vì hay wa nên lấy về đây cho ae 2banh xem cho vui... Lần đầu tiên tôi nghe về thể loại truyện rất ngắn,chĩ gói gém trong vòng 100 chữ đỗ lại rất ngạc nhiên vì chĩ với ngần ấy từ ngữ thì làm sao lại là "truyện" được chứ...Tôi đọc và thật sự cuống hút với cách hành văn rất ngắn gọn nhưng rất xúc tích,có mở,có truyện đều để lại trong tôi những xúc cảm kỳ mẫu truyện khi thật khi hư nhưng ít nhất trong đời sống thường ngày chúng ta chứng kiến hoặc đã từng trãi qua...Xin mời tất cã cùng trãi lòng. Ngày sinh nhật Ở trường,nó quen được nhiều bạn cẩn thận ghi lại ngày sinh của đám lượt,những người bạn đều nhận được quà của nó trong ngày sinh nhật của mình. Một hôm,nó lôi mớ giấy tờ cũ ra sắp xếp gặp mảnh giấy đã bạc màu,nó liền mỡ ra giấy ghi ngày sinh các thành viên trong gia đình với nét chữ của mẹ giật mình nhớ lạibao năm qua,chưa một lần nó chúc mừng sinh nhật anh em,kể cả ba mẹ mình! NGUYỄN VĂN PHÚC - Mưu sinh Cuộc sống với bao nhiêu gánh nặng vật chất đã khiến tôi quay cuồng làm việc. Chiều chủ nhật,trong một ngôi nhà cao tầng sang trọng tôi dạy kèm toán cho cậu bé lớp mưa rã rích,khung cảnh nhuộm màu buồn thảm. -Ngày cuối tuần mà mẹ cũng không ở nhà chơi với con cô à. Giọng cậu bé thỏ thẻ. Tôi sững ngừơi và như sực chắn lúc này con tôi cũng đang buồn bã vì không có ai để chơi. NGUYỄN PHẠM THÙY AN - Hạnh phúc Em có điện xong em khóc nức nở,nước mắt dàn dụa. -Bình tĩnh nói đi,nhà em có chuyện gì? -Không,không có chuyện gì hết! Giọng em nghẹn nghào. -Vậy tại sao em khóc,mẹ nói gì với em? -Không có gì!Mẹ hỏi em có khỏe không? Mẹ dặn em đừng thức khuya,ăn uống đầy đủ,đừng để bị bệnh không ai chăm sóc…Ở nhà,có bao giờ mẹ nói với em như thế? Và tôi hiểu,em đang hạnh phúc. NGUYỄN THỊ TƯỜNG VY - Bức thư Ngày đi học tháng nào con cũng chi hết tiền luơng của nhà chỉ trông chờ vào gánh khoai mì của mẹ. Niềm vui của mẹ không gì hơn ngoài việc đọc thư của năm mẹ gữi bao lần mà chỉ nhận được một lá thư duy nhất. Nay về công tác vùng trung du,cuốc sống cùa con khá lên nhiều,nhưng chỉ còn thấy mẹ trong những giấc mơ và nhưng bức thư còn sót lại,nhãt nhòa. Mẹ vẩn đói tình muốn viết ngàn lần-vô ích. HOÀNG BẢO - Cánh cửa Chị là người con gái được học ít và thay mẹ chăm sóc lần ra khỏi nhà mẹ đều dặn đi dặn lại là không được mỡ cửa vì biết có nhiều chàng trai ngắm nghía em lập gia đình,chỉ còn mẹ và thương chị ngày nào cũng mỡ cửa nhìn ra lần như thế chị lại ra đóng cữa và dặn mẹ”Mẹ đừng mỡ cửa nhé,gió làm mẹ lạnh,con lo cho mẹ lắm!” Mẹ rơi nuớc mắt. HOAN THẠNH - Bức tường Nó nghe tiếng trẻ con cười vút lên trong trẽo trong không trung,phá vỡ cái tĩnh lặn trong đáy sâu tâm hồn nó. Bên kia bức tường,một bố,một mẹ và hai đứa con trạc tuổi nó đang đùa nhau vui vẻ,hạnh phúc… Bên này bức tường,một sấp vé số còn nguyên,một ly nuớc lọc,mấy viên thuốc cảm nằm chỏng chơ… Nó cuộn mình trong chăn. Vẫn lạnh cóng. THIẾU ANH - Làm thầy Hắn chỉ là giáo viên quèn trong một trường trung học lớn nhưng lại là anh lớn trong một gia đình nhỏ chỉ có hai anh em. Lúc rãnh rỗi hắn thường bỏ thời gian tìm gặp những học sinh cá biệt trong trường để nói chuyện,khuyên nhủ,nhằm giúp mấy đứa trẻ trở nên cứng cỏi và sống có lập đi một thời gian,cho đến khi hắn hay tin em ruột của hắn đang bị công an tạm giữ vì tham gia sữ dụng chất ma túy thì hắn ngẫn ngần ấy năm làm thầy,hắn chưa bao giờ làm một người anh khuyên nhủ em mình! HUỲNH HẢI MINH - Cây mận Nhà có cây mận ở giữa sân,đám trẻ chẳng ngày nào mà không leo trèo cùng nội tôi mất,thím ngăn đôi nhỏ cãi nhau chí chóe để giành cây lòng nhưng cha tôi đành đốn sau,chổ gốc đốn tròi lên một cái tuợc,nhưng phải mấy năm sau cây mận mới sum xuê như đó,lũ trẻ hai nhà đã lớn và gần như lạ nhau. Một chiều,nhìn cây mận sai đầy cành,rụng đầy sân,chú tôi đem rựa phá nát hàng rào ngăn giữa hai nhà. BÙI PHƯƠNG MAI - Má ơi! Má ơi! Cho con xin tiền nộp… -Ráng ít bữa nữa đi con! Hôm sau -Má ơi! Cho con xin tiền… -Đợi thêm vài ngày nữa đi con! Bữa sau nó tiếp -Má ơi! Có tiền… -Ráng đi con,mấy hôm nay chợ ế ầm,má chẳng bán được gì… Mấy hôm sau,nó thôi không xin tiền má nó buồn thiu. Đi chợ về,nhìn nó,má cười -Hôm nay,gánh rau của má có tiền rồi nè! -Không cần nữa đâu má ơi…Lớp con đi cắm trạii hết rồi! TRẦN THÙY HUYỀN TRANG - Bồ kết Ngày nó lên đường nhập học,bố mẹ dặn nó đủ nó còn cẩn trọng gói mấy chùm bồ kết cho vào balô nủng nịu”Kìa mẹ,con đi hoc xa có thời gian đâu mà gội bồ kết!”.Mẹ nó lắc đầu,đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc dài mềm mại của đứa con gái yêu. Tết nó nó tất tưởi ra bà nhèm tay thô ráp chạm vào cái đầu ngắn cũn,xơ cứng màu vàng hoe của đứa con thốt lên”Trời ơi,chỉ tại con không gội bồ kết!”. PHAM THỊ KIM - Vết cắt Ngày cơ hàn nhưng hạnh phúc,em đến bên tôi êm đềm và lặng lần phải phẩu thuật vì khối u ở ngực,nhìn vết cắt mới khâu em thõ thẻ hỏi tôi”Nhìn nó xấu lắm phải không anh,có khi nào vì vết cắt này mà mình chia tay!”.Tôi mĩm yêu em bằng cả trái tim mình. Thời đạt được nhiều tiện nghi cuộc trăng trở với sự nghiệp,với gia đình… Em nói chia tay. -Em,vết cắt năm xưa có mau lành như vết cắt trong tim anh! HUỲNH HẢI MINH - Hai bàn tay -Cô ơi,cho vẽ tự do! -Cô cho vẽ về những gì các em biết ơn nhất! Lớp học rộn ràng như ong bướm đón mừng lớp,Tâm cặm cụi vẽ hai bàn tay. Cô xúc động trước bức tranh này -Bàn tay của ai thế? -Bàn tay của cô đấy ạ! Cô nghèn nghẹn -Sao cả hai bàn tay phải? -Bàn tay này của mẹ chỉ còn một tay... Cô nâng nui bàn tay Tâm như mọi tim và bàn tay cô thêm ấm áp nhờ bàn tay nhỏ bé truyền sang! MAI DUY LỢI - Nhà Nhà nghèo,đông anh em,từ nhỏ nó đã quyết tâm phải làm bao tháng năm vật lộn ở xứ người,dành dủm được bao nhiêu,nó gữi về nhà tất. Ngày nó về thăm quê hương,ngôi nhà cũ vách lá ngày xưa đã được thay bằng một ngôi biệt thự sang hôm trời mưa dầm lạnh giá,mọi người đều ở trong phòng riêng của im ắng,cô đơn quá. Nó chợt thèm như ngày xưa,mấy anh em xúm xít nhường nhau chỗ ngủ vì nhà dột,vậy mà không ngớt tiếng cười,nhà ấm áp làm sao! NGUYỄN DUY THÔNG - Lì Đêm đó,Ân hẹn Trang ra gốc đa đầu tỏ tình,Trang từ là đi đứt mối tình đầu. Hơn ngàn đêm ghế đá công viên,nó lại tỏ tình,nàng từ liều nắm tay,kỷ niệm mối tình thứ hai là năm dấu ngón tay in lên mặt nó. Rồi mối tình thứ ba,thứ tư…cũng đi tuốt. Giờ nó có ba đứa cười’’ Tao lì! Không nói gì hết,chiều nào cũng tới,ông nhạc gia thấy không xong,gã… NGUYỄN MINH HIỀU - Con tập viết Người cha khuông mặt rạng rỡ,dắt đứa con bốn tuổi vào lớp lá trường mẫu giáo đón học trò cưng với bộ dạng rầu rầu. -Anh có biết là cháu viết mỗi ngày một tệ? -Sao? -Hôm trước bài tập viết cháu được tám điểm,rồi xuống bảy điểm,và hôm qua… Người cha hiều ra nổi thất vọng của cô giáo -Sáu điểm phải là điều làm tôi vui nhất,vì hôm qua chị của cháu không cẩm tay cháu viết nữa. TRẦN NAM - Quà tặng của thượng đế Cô đã hơn một lần thủ thĩ với mẹ”Anh ấy là món quà quý giá nhất mà thượng đế đã ban tặng cho con”,lần nào nghe xong mẹ cũng mĩm cười. Cô đã yêu-yêu bằng tất cả nhựng gì cô có được,cô hồn nhiên và hạnh phúc bên anh mặc kệ bao thăng trầm của cuộc cô,anh là phần đời quan trọng nhất. Rồi một ngày kia,thượng đế mang món quà của cô đem tặng cho người khác. Đêm nào cô cũng ốm gối,mõi mòn tự hỏi vì sao… Mẹ nằm bên khẻ nén tiếng thở dài. - Điều không đơn giản Chị lấy chồng. Anh là người thành đạt và giàu có. Thời gian rảnh, chị chỉ lo giữ gìn vóc dáng và săn sóc sắc đẹp. Bạn bè ai cũng ganh tị với anh. Cơm tối. Anh cười " Lâu quá rồi thấy thèm món bó xôi xào của em ". Chị nhìn anh, giật mình. Món bó xôi hồi xưa chị xào, mềm mụp. Lâu rồi chị chưa vào bếp CHI CHI - Điều ước Đêm trăng sáng, tôi ngồi bên cạnh ông nội ngắm trăng. Nhớ lại những điều ước mấy ngày trước, tôi hỏi ông - Ông ơi, nếu như ông có một điều ước, ông sẽ ước gì ạ? Ông nhìn tôi, mỉm cười - Thế cháu sẽ ước gì nào? Không chần chừ, tôi kể cho ông chuyện về những điều ước của nhóm bạn. Nghe xong, ông chậm rãi nói - Nếu có một điều ước, ông sẽ ước mọi người trên thế gian này đều có một điều ước như ông. Nhưng theo ông trong thực tế, điều ước hay nhất là điều ước mà ta có thể thực hiện được, cháu ạ. HOÀNG THỊ THANH TÂM - Đi thi Chị Hai thi đệ thất. Ba thức dậy từ tờ mờ chở chị đi trên chiếc xe đạp cũ. Chị Hai đậu thủ khoa. Má bảo “Nhờ Ba mày mát tay”. Từ đó, lần lượt tới anh Ba rồi cô út - cấp II, cấp III, tú tài, đại học - Đứa nào cũng một tay Ba dắt đi thi. Giờ cả ba đều thành đạt. … Buổi sáng, trời se lạnh, Ba chuẩn bị đi thi “Hội thi sức khỏe người cao tuổi”. Má nhìn Ba ái ngại “Để tôi gọi taxi. Tụi nhỏ đều bận cả”. Buổi tối, má hỏi “Ông thi sao rồi?”. Ba cười xòa bảo “Rớt!”. NGÔ THỊ THU VÂN - Đổi thay Năm nhất Cả khu nhà trọ sinh viên chỉ có vài chiếc xe máy. Chị vui vẻ đi xe đạp, quần áo giản dị và chơi với đám bạn “đồng hội đồng thuyền”. Năm hai Xe máy rẻ, khu nhà trọ có vài người đã không đi xe đạp nữa. Chị vẫn như cũ. Năm ba Chỉ còn hai đứa đi xe đạp. Chị chỉ mỉm cười. Năm tư Chị có xe máy. Nhưng không còn chơi với người bạn “đồng hội đồng thuyền” ngày xưa và ăn bận thật “mốt”. Chị không còn là chị nữa… CỎ MAY - Đành thôi Ngày đó, yêu em mà không dám nói. Cứ chiều chiều tan lớp, ngồi đợi em về trong một góc quán cà phê đầu ngõ. Em thôi không học nữa. Tôi quyết định viết thư tỏ tình. Thư viết chưa xong, em theo chồng xa xứ. Lá thư tình viết dở dang tôi còn giữ đến tận bây giờ. Sáng qua, ngồi trên ghế xử ly hôn, ngỡ ngàng thấy em ôm con ngồi bên dưới, mắt đỏ hoe. Tối về, lục lại trang thư cũ định viết tiếp. Tìm mãi, không có cây bút nào trùng với màu mực cũ… NGÔ THỊ THU VÂN - Viết cho cha Con xin tiền đóng học phí học thêm Anh văn. Cha nói để cha tính. Mấy ngày sau cha mới có tiền đưa con. Một lần trốn học, lũ bạn rủ con đi uống nước. Ngồi trong quán, con giật mình khi thấy dáng một người rất quen cha của con. Cha chạy xe ôm sau giờ làm việc. Con trách mình sao quá vô tâm MINH TÚ - Tiệc sinh nhật Sinh nhật cháu nội tôi. Đủ mặt ông bà nội, ông bà ngoại, cô, bác, chú, cậu, dì... Tiệc mừng là một trái dưa hấu, mua rẻ cuối buổi chợ chiều, ở sạp hàng trái cây bán ế. Căn phòng đầy ắp tiếng cười, tiếng ca... và truyện cổ tích. Đã quá khuya... Cháu tôi, mắt lim dim, còn gặng hỏi "Rồi... bà Tiên áo trắng hiện xuống... phải không ngoại?"... Tôi bế mạc tiệc vui bằng bài thơ của Tế Hanh "Khi anh đi xe đạp Đừng nghĩ đến người đi ô tô Mà nghĩ đến người đi bộ ..." VÕ VĂN TỒN - Thầy tôi Hồi học lớp hai trường làng, tháng mưa dầm nước ngập, đi đường ướt lạnh, khi đến lớp, thầy khoát áo cho tôi. Lớn lên thành cô giáo dạy vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh, nếm đủ ấm lạnh tình người nhưng không hơi ấm nào bằng hơi ấm tình thầy. Về thăm, thầy vẫn đơn độc bên mái lá nghèo đối ầm bên mấy ông bạn già hưu. Mấy năm sau, vườn thầy mọc lên ngôi mộ cô quạnh, lẻ loi. Tháng mưa dầm nước ngập, đêm lạnh ai khoát áo cho thầy ? TRẦN THU THẢO - Tình già Đêm tối đen. Tiếng con chim cú kêu đâu đó ngoài cây bàng. Ông khó ở trong mình đã mấy hôm. Bà lọ mọ tìm cây sào rồi đẩy đưa bâng quơ trên vòm lá. Con chim cú vỗ cánh bay. Một hạt bụi sa vào mắt bà… Ông trách “Nó kêu mỏi miệng rồi nó đi, bà đuổi làm gì cho khổ con mắt vậy?”. Hạt bụi cộm lắm nhưng bà không thấy đau; móm mém cười, bà đáp “Lỡ ông bỏ tôi lại thì sao?”. NGUYỄN THÁI SƠN - Quà sinh nhật Hôm đó, có việc không vui ở cơ quan, tôi bực dọc ra về. Thằng Tí hớn hở chạy ra - Ba cho con xin mười nghìn. - Không có! Tôi quát, nó thút thít chạy vào nhà. Bữa cơm tối chẳng ngon chút nào. Tôi đi ngủ sớm nhưng vẫn trằn trọc mãi với chuyện bực dọc ở cơ quan. Cu Tí lặng lẽ đến bên - Con mừng sinh nhật ba, - nó ngập ngừng – con không có tiền – nó đưa gói quà - một cái thiệp giấy vẽ lem luốc với hàng chữ nắn nót “Happy Birthday” VÕ HỒNG DŨNG - Như một phép màu Cô tôi muộn chồng vì quá dữ tánh, ruột thịt cũng chẳng ai muốn gần, đành lấy người đàn ông góa vợ. Cô tôi coi Lộc, con riêng của chồng như cái gai trong mắt. Sáu tuổi, Lộc làm đủ việc mà lằn roi mới vẫn chồng lên dấu đòn cũ. Lộc mười lăm tuổi, bố chết. Đinh ninh Lộc bỏ đi nên ngày mở cửa mả, cô tôi đuổi khéo - Có muốn về với bà ngoại mày không? Lộc cúi đầu, nói trong nước mắt - Con đi rồi, mẹ ở với ai? Sau câu nói, dường như tính khắc nghiệt của bà mẹ ghẻ cũng được chôn vào nấm mộ, cô tôi về, đi chùa, ăn chay. Lộc trở thành cậu ấm, rồi trở thành thạc sĩ, mẹ con yêu thương như một phép màu. BÙI PHƯƠNG MAI - Nghề của ba Trước đây, ba nó là công chức. Vì bất đồng với cung cách làm ăn bất chính của lãnh đạo cơ quan, ba nó xin nghỉ. Về nhà, ba nó sắm một chiếc xích lô - Đạp xích lô vậy mà tự do thoải mái hơn, được làm chủ công việc của mình và thu nhập bằng chính sức lao động đích thực của mình. Từ ngày ba nó đạp xích lô, nó trở nên trầm mặc, ít giao du với bạn bè, không còn vui vẻ nhí nhảnh như trước nữa. Một lần đi học về, không may nó bị trúng gió, tay chân cứng đờ, mặt xanh như tàu lá chuối. Bạn bè dìu nó vào nằm lề đường dưới gốc cây bàng. Giữa giòng xe cộ ngược xuôi hối hả, bạn nó đón một vài chiếc xe máy để nhờ chở nó đến bệnh viện nhưng chẳng ai chịu dừng. Bỗng một chiếc xích lô ở đâu trờ tới và dừng lại, bác xích lô liền bế nó lên xe chở ngay đến bệnh viện. Đến nơi, bác lại bế nó đến tận phòng cấp cứu. Bạn nó cũng vừa đến cảm ơn và xin gởi tiền xe. Bác nhất định không lấy. Được đưa đến bệnh viện kịp thời nên cơn nguy hiểm đã qua, nó nhanh chóng khỏe trở lại. Nghe bạn kể, những giọt nước mắt hối hận lăn dài trên má, nó bỗng yêu quí và mến phục tất cả những người đạp xích lô tốt bụng. Nó tin rằng trong số đó sẽ có cả ba của nó, bởi nó biết tính ba, và nó cảm thấy rất tự hào về ba của nó. ĐĂNG CHÂU - Nó Ba nó bỏ đi lúc nó còn đỏ hỏn. Ngoại và mẹ nuôi nó trong nghèo khó. Đau khổ - Và cả hạnh phúc. Được vài năm, cái đói nghèo cướp mất ngoại. Thiếu hơi bà, nó ngằn ngặt khóc đêm. Mẹ chỉ ôm nó vào lòng, để tay lên ngực trái, dỗ dành " Ngoại có đi đâu! Ngoại ở đây mà! ". Vậy là nó nín. Rồi mẹ cũng theo bà. Hôm tang mẹ, thấy dì khóc, nó bảo " Mẹ có đi đâu! Mẹ ở đây mà! " rồi lấy tay đặt trên ngực trái, chỗ trái tim. Nó dỗ thế mà dì chẳng nín, lại ôm nó khóc to hơn. QUỲNH CHÂU - Mắc cỡ Thương tặng bé Hoa "Vòng loại" . Mỗi lần nắm tay, đâu chừng hai cái chớp mắt, em đã rụt tay về. "Bán kết" . Sau mỗi lần hôn, em trò chuyện cùng tôi bằng cách quay mặt sang hướng khác, thời gian, có tới hai trăm cái chớp mắt. "Chung kết" . Có con nhỏ. Mỗi lần con khóc, em vén áo ... nhưng bao giờ cũng vậy, cái lưng bé nhỏ của em luôn từ từ quay về phía tôi, bất kể tôi đang làm gì, có đang nhìn em hay không, miễn có tôi lúc ấy, cho dù khăng khít đã hai năm. NGUYỂN THỊ HUỆ - Luật lệ Bé Vi 3 tuổi. Bé đã nói được rất sõi và rất thích tìm hiểu mọi sự việc xung quanh mình. Ngày ngày đưa đón con đi học, người mẹ thường giải thích cho con về luật lệ giao thông khi qua ngã tư. Một hôm, bé thắc mắc - Sao chú kia không dừng lại khi đèn đỏ hả me? - ... Có khi bé góp ý - Đèn đỏ mà. Sao mẹ chạy luôn vậy? Mấy chú công an phạt mẹ thì sao? - ... Một hôm, mẹ dừng lại ngay ngã tư đèn đỏ. Bé giục - Không có các chú công an. Chạy luôn đi mẹ. HOÀI NHƯ - Loài chim không bay Nhà Minh chuyển đến nơi ở mới. Mừng tân gia, chú Út tặng cho Minh con chim khướu. Ngoài giờ học, Minh líu ríu với chim nơi hàng hiên. Chừng tuần sau, Minh phát hiện cô bé nhà bên thường chăm chú nhìn Minh chăm sóc chim với đôi mắt một mí thật dễ thương nhưng buồn lạ. Vốn tính xởi lởi, nó xách ù lồng chim lại tường rào giơ lên làm quen " Bạn thích nuôi chim không? Bạn tên gì? " Cô bạn mới chầm chậm lăn chiếc xe lại gần song sắt tường " Em tên là Hoàng Yến! " TUYỀN MINH - Lý Do Nó thấy trong ví anh có tấm ảnh mờ nhạt của một phụ nữ, tuổi khoảng chừng 25. Nó cầm lấy và nhận xét - Bạn anh đấy à! Xấu quá... Anh không nói gì, nhét vội tấm ảnh vào ví và ra về với dáng điệu buồn bã. Mười ngày, hai mươi ngày và cả tháng, anh vẫn không đến nhà nó, nó chẳng hiểu lý do gì? Giận anh nhưng nhớ anh. Nó quyết định tìm đến nhà anh. Vừa vào đến cửa nhà, nó chợt giật mình vì tấm ảnh thân thuộc kia nằm ngay trên bàn thờ với khói hương nghi ngút. Nó như hiểu ra vì sao anh không bao giờ nhắc đến Mẹ trước mặt nó. Nó ôm lấy mặt mà khóc vì ân hận. GIỌT ĐẮNG - Lời hứa Tết, anh chở con đi chơi. Về nhà, thằng bé khoe ầm với lũ bạn cùng xóm. Trong đám trẻ có thằng Linh, nhà nghèo, lặng lẽ nghe với ánh mắt thèm thuồng. Thấy tội, anh nói với nó “Nếu con ngoan, tết năm sau chú sẽ chở con đi chơi”. Mắt thằng Linh sáng rỡ. Ngày lại ngày. cuộc đời lại lặng lẽ trôi theo dòng thời gian. Thoắt mà đã hết năm. Lại tết. Đang ngồi cụng vài ly với đám bạn thì thằng Linh cứ thập thò. Vẫy tay đuổi, nó đi được một chốc rồi lại lượn lờ. Cáu tiết, anh quát nó. Thằng Linh oà khóc nức nở. Tiếng nó nói lẫn trong tiếng nấc “Chú hứa chở con đi chơi…cả năm qua con ngoan…không hư một lần nào…”. Không rõ tác giả - Một buổi sáng Thằng bé mặc bộ quần áo rách phong phanh bước chân sáo trên đường mặc gió lạnh. Nó ghé vào một hàng phở nhỏ, nghèo nàn bên góc phố, đường hoàng nói lớn - Dì bán cho con tô phở ba ngàn đem về. Bà hàng phở nhìn nó, nhưng rồi lại cụp đầu xuống. Tưởng bà không nghe, nó nói càng to hơn. Nào ngờ, bà mắng xối xả - Tao không bán. Mới sáng mà mày đã tới ám tao hả thằng ăn mày! Mua ít vậy sao tao bán? Nó cúi gằm mặt, nắm chặt mấy tờ bạc lẻ nhàu nát trong tay rồi lầm lũi bước đi. Nó chỉ muốn mua cho mẹ một tô phở nóng, nên để dành mãi từ số tiền ít ỏi bán vé số hàng ngày. Mẹ nó đau Không rõ tác giả - Mồ côi Đêm đông, nằm cạnh bố, cu Hải co ro thì thầm - Giá như mẹ đừng đi xa thì giờ này con được nằm giữa ấm biết mấy. Chứ có hai bố con mình, ai cũng lạnh. Bố cu Hải vỗ về con, rồi nói - Con đừng lo, mẹ xa rồi, có dì thay mẹ chăm con. Cu Hải không hiểu nhưng cũng thấy mừng, vì nhà có thêm người đỡ vắng lạnh. Mùa đông sau, Hải co ro nằm một mình lại nghĩ - Giá như đừng có dì thì bây giờ mình đỡ lạnh một bên. NGUYỄN VĂN HÙNG - Mùi của má Chị Năm gánh hàng bán bên kia sông Hậu. Chiều, trời bão, chị ngủ lại nhà người quen. Chạng vạng, ở nhà ai cũng lo lắng. Tối. Sau khi ăn bữa cơm chiều muộn, anh Năm ru bé Tuấn trên võng, ba chị em Hồng Diệu nằm nhớ má trên gường. Bỗng Hồng Tươi kéo chiếc áo cũ sờn của má đưa lên mũi hít một hơi dài. Hồng Thắm, Hồng Diệu cũng giựt chiếc áo "Em hửi miếng...", "Tao hửi với..." . Chúng nó hít thật sâu mùi thân quen của má. Anh Năm ru con không thành lời. NGÔ VĂN VĨNH - Bàn tay mẹ Cắt móng tay cho mẹ, chợt nhận ra bàn tay mẹ toàn xương, những lóng tay khô như cọng rạ phơi mất tính hồi sinh. Bàn tay ấy từng tắm rửa cho con, vỗ vào mông để con tròn giấc ngủ. Áo con lành nhờ bàn tay mẹ. Con đói lòng bàn tay mẹ đút miếng cơm nhai. Giờ hai bàn tay mẹ đã gầy như không còn cách nào gầy nữa. Mẹ cố xỏ sợi chỉ vào lỗ kim nhưng đầu sợi chỉ cứ đưa qua đưa lại không sao xỏ vào được. Con thương mẹ vô cùng. THỦY LÂM SINH - Cảm Ơn Lần nào cũng vậy, tình cờ xuống lầu bằng thang máy chung với người đàn ông ngồi xe lăn, chị đều thấy ngại ngùng. Người đàn ông đã ngồi xe lăn hơn hai mươi năm rồi, sau một tai nạn xe gắn máy lúc hai mươi tuổi. Chị cảm tưởng nếu ông có lại đôi chân, ông sẽ chẳng bao giờ dùng thang máy cả. Chị thầm cảm ơn ông. Nhờ ông, chị mới thấy mình may mắn với đôi chân còn đi đứng bình thường. NHÁNH RONG - Kẻ trộm chữ Cháu ơi, đừng đọc sách của cô nữa, để cô bán. Cậu bé rời hiệu sách đi đến một ngõ nhỏ. Chia cho đứa bạn khiếm thị nửa ổ bánh mì, cậu vừa ăn vừa kể… - Sao lại chỉ có thế? - Mới đọc đến đấy lại bị đuổi rồi. Sách cũng đã bị bán! - Tiếc nhỉ! - Tiền mẹ cho mua truyện hôm nay vừa ăn hết. Thôi mai đi chỗ khác đọc vậy, mình về đây. - Đưa hộ số chổi mình vừa làm xong ra chợ cho mẹ và bảo mình ăn rồi nhé. - Cẩn thận kẻo lại té đấy! - Ừ ! sẽ rờ cẩn thận khi đi. LẠI THỊ THANH - Bố là mẹ Tôi mồ côi mẹ từ nhỏ. Hôm nay sau giờ giảng, tôi hát cho các em nghe… “Mẹ già như chuối chín cây, gió lay mẹ rụng con phải mồ côi…” Tôi nói với các em “ Chúng ta thật hạnh phúc khi được ở trong vòng tay mẹ”. Có tiếng khóc ở góc lớp. Tôi đến cạnh em hỏi - Sao con khóc? - Con nhớ Mẹ! Đứa bé đáp ngập ngừng. - Mẹ đâu? Nhìn theo tay đứa bé, tôi thấy một người đàn ông nước da đen sạm đang đứng trước cổng trường. HỮU THÀNH - Chị em sinh đôi Em ngông nghênh như một đứa con trai, cứng đầu bướng bỉnh khó có ai chịu nỗi. Thế mà em lại yếu mềm mỗi khi nghĩ đến anh. Lần đầu gặp, ánh mắt, nụ cười, cả cái dáng cao gầy ấy cũng đã theo em vào giấc mơ. Nhưng người anh chọn lại là chị, tóc dài như suối và ngoan hiền như một con nai tơ. Ngày mai cưới chị, em sẽ là phụ dâu. Hai chị em giống nhau như hai giọt nước, món đồ gì cũng đều chia đôi cho cả em và chị, thế sao vị trí hạnh phúc nhất trong ngày trọng đại ấy lại chỉ riêng của mình chị, sao không phải là của em ? PHONG NGA - Hai lần chờ Mẹ trách "Con trai lớn chẳng chịu lấy vợ, đến bao giờ mẹ mới có dâu?" Hai đứa học chung ngành sư phạm, tôi ra trường trước. Tiễn tôi về quê công tác, em khóc bảo tôi hứa phải chờ nhau. Ngày em ra trường niềm vui không kể xiết. Lần gặp ấy em nói "Chi mà vội" Hai năm sau em báo lấy chồng, khuyên tôi đừng buồn … Mẹ đâu biết đã 2 lần tôi tin một người con gái VÕ THÀNH AN - Dấu lặng Ngoại tẩn mẩn mở bảo-tàng-túi. Trong đó có mấy bức ảnh ố vàng gối đầu lên nhau. Bé Chiều chỉ người đàn bà nhếch nhác ẵm đứa trẻ gầy nhom - Mẹ đấy hở bà ? - Bà đấy. Mẹ đây nè! - Ngoại chỉ con bé trong ảnh. - Mẹ mà nhỏ xíu, không mặc quần! - Lớn mới thành mẹ. Già thành bà. Rồi cháu cũng thế. - Cháu không làm bà. Lưng gãy xấu lắm, lại ăn trầu xay không ăm được kẹo. - Làm mẹ vậy - Mẹ cười. - Hông... Làm mẹ khổ lắm! Ngồi may suốt ngày Im lặng. Rồi tiếng máy may lại rào rào như tiếng mưa rơi QUẾ HƯƠNG - Mái tóc Tôi mê mẫn nhìn hai mẹ con có mái tóc mượt mà, buông xuống lưng như dòng suối. Suối tóc ấy khuất dần vào Trung tâm ung bướu. Mười ngày sau, tôi sững sờ khi gặp lại họ. Suối tóc biến mất. Hai cái đầu nhẵn thín lấp ló dưới vành mũ. Tôi thở dài thương xót "Tội nghiệp, hai mẹ con mang bệnh nặng!". Cô bé tuổi trăng tròn, hồn nhiên -Mẹ cháu bắt chước cạo trọc đầu! -Thi tóc ai mọc nhanh hơn con nhé! Đêm đêm, người mẹ lén cạo tóc để chờ tóc con mọc trước... không rõ tác giả - Đánh Đổi Chị yêu anh vì vẻ lãng mạn và coi thường vật chật. Chị xa anh cũng vì lẽ đó. Nhân chứng của cuộc tình là chiếc xe đạp, nó chở đầy kỷ niệm của một thời yêu nhau. Mười năm xa cách, anh lao vào cuộc mưu sinh và có một gia sản ít ai bằng. Tình cờ anh gặp chị tại nhà, nhìn thấy chiếc xe đạp ngày xưa, chị hỏi anh còn giữ nó? Anh nghẹn ngào anh làm ra những thứ này mong đánh đổi những gì anh có trên chiếc xe đạp ngày xưa. SONG VŨ - Tro Ấm Bọn cháu gái chúng tôi chẳng ai học được cách nhóm bếp của bà nội cả. Bà chỉ cần gạt bỏ lớp tro phủ trên mặt bếp lò, bỏ củi vào thổi nhẹ là có một bếp lửa đỏ rực. Sáng nào cũng vậy, bà nội dậy thật sớm. Bà lặng lẽ nấu nước, lấy bộ đồ ông nội trên mắc áo đi giặt. Xong bà quay vào chuẩn bị bữa cơm, châm sẳn một bình trà nóng, rồi ra cửa gọi lớn "Ông ơi vào ăn cơm" Cả nhà tôi đều im lặng. Ông nội đã mất 20 năm rồi! KIM LIÊU - Bàn Tay Hai đứa cùng trọ học xa nhà, thân nhau. Lần vào quán nước, sợ tôi không đủ tiền trả em lòn tay xuống gầm bàn đưa tôi ít tiền. Vô tình **ng tay em... mềm mại. Ra trường, hai đứa lấy nhau. Sống chung, em hay than phiền về việc xài phí của tôi. Bận nọ tiền lương vơi quá nửa đem về đưa em... chợt nhận ra tay em có nhiều vết chai. Tự trách, mấy lâu mình quá vô tình. VÕ THÀNH AN - Ba Và Mẹ Mẹ xuất thân gia đình trí thức nghèo, yêu thích thơ, văn. Ba tuy cũng được học nhưng là con nhưng là con nông “chánh hiệu”. Mẹ sâu sắc, tinh tế. Ba chất phác, hiền hòa. Mỗi khi ba mẹ đấu lý, chị em nó thường ủng hộ mẹ, phản đối ba. Mẹ luôn đúng và thắng. Hôm ba bệnh nặng, cả nhà lo lắng vào ra bệnh viện. Tối ba nói sảng điều gì đó không ai hiểu. Nhưng lần đầu tiên nó nghe mẹ nói “Đúng! Ông nói đúng…” Quay đi, mẹ sụt sùi. Nó thút thít khóc. LÊ MAI - Xe Ôm -Ê xe ôm,đi hôn???? -đi chứ chị,mà đi đâu vậy chị??? -em trai chỡ hai chị ra bến xe chợ lớn liền đi... -chị ơi xe em mượn đứa bạn cùng phòng,em không có bằng lái kg dám chỡ ba mà cũng không có dư nón bảo hiễm,chị thông cảm... -70 ngàn nè chú em,đi đại đi xe chú cùi bắp vậy ai mừ "thổi"...chị đi dọc nguyên cái ngã tư mới thấy mình em giờ nay,thôi giúp chị đi. -Cũng được,thôi hai chị lên xe. "Hoét,hoét"... anh điều kiển xe chỡ ba là vi phạm luật giao thông đường bộ,vui lòng xuất trình giấy tờ liên quan... Hai ngày sau tại đội cảnh sát giao thông Biên bản vi phạm bao gồm .chở ba phạt...400 ngàn đồng .chỡ người không đội nón bảo hiểm...200 ngàn đồng .điều khiển xe kg có giấy phép lái xe...1 triệu đồng .điều khiển xe không chính chủ sỡ hữu...1 triệu đồng .chủ xe giao xe cho người không đủ tư cách điều khiển xe...1 triệu đồng .không mang theo giấy tờ liên quan khi điều khiển xe...100 ngàn đồng Thời buổi quá khó khăn rồi đó. HUỲNH HẢI MINH Xem thêm Danh mục Ngữ văn ... cô ấy nói mà tôi có cảm giác nh đang nằm mơ vậy, tôi mơ màng bất thần, tớikhi cô ấy hỏi lại - Cháu vẫn đang nghe cô nói đấy chứ?- Dạ vâng, cháu vẫn đang nghe. Cháu cảm ơn cô, Cháu ... cảm ơn cô, Cháu vui quá cô ạ!- Đợc rồi, cô hiểu. Cách đây 20 năm, cô cũng giống cháu bây giờ vậy. Thôichuẩn bị tinh thần tuần sau bắt đầu đi làm nhé!- Dạ vâng, cháu chào cô ạ!Tôi nghe thấy đầu ... cho học tập, Lúc đó ở lứa tuổi tôi những cô cậu học tròcấp 3, có lé không ai phải lo nhiều tới chuyện kinh tế của gia đình; nhng riêng bản Truyện ngắn Chủ đề Chuyện xin việc của sinh viên... 8 1,628 0 Truyện cực ngắn nhưng giàu sức khái quát, ẩn dụ, đủ cho một rung động, suy ngẫm trong mỗi câu chuyện rất dân dã, đời thường. Mỗi truyện là một thông điệp, thường chốt lại ở những câu văn hay hình ảnh cuối ấn tượng dẫn người ta tới những vùng sáng, tối của đời sống. Phan Tấn Linh vẫn thường dùng thủ pháp quen thuộc này. NDHT chọn tám truyện, tám góc chiếu soi tỏ một khuôn mặt văn chương, một sự chơi chữ nghĩa, có khát khao, có soi rọi và có mơ ước, và tự mỗi bạn đọc tìm ra ý nghĩa cho riêng mình. Lời bình của nhà văn NGUYỄN VĂN THỌ 1. BIỂN Mặt trời thẳng đứng. Biển chói nắng. Không xuống biển để tắm, ở một góc riêng, Miên đắm trong ký ức. Ngày ấy, sau những bướm ong, Tuấn lẳng lặng bỏ đi. Khi Miên đang khổ đau một mình thì bạn bè báo tin, rằng Tuấn đang vui vẻ với người tình mới ở biển. Lúc ấy, đau khổ, Miên đã thầm rủa “Cầu mong biển hãy cuốn phăng nó đi”. Biển làm thật, người ta không tìm thấy xác Tuấn, chỉ thấy xác người tình mới. Miên như người phát điên. Mỗi mùa hạ, người ta lại thấy người đàn bà tóc xõa dắt theo đứa con lặng lẽ về với biển, lặng lẽ bỏ vài bông cúc trắng xuống biển, rồi đi. Người ta đồn rằng người đàn bà tóc xõa là Miên, còn đứa con chính là con trai của Tuấn. 2. LẤY CHỒNG Lụa xinh đẹp, siêng năng nên lọt vào mắt xanh con trai chắt Đại, giàu có nhất làng Đông. Cha mẹ già thương con muốn gả bán nơi giàu có. Thương cha mẹ, Lụa gật đầu. Ngày vu quy, cha cho Lụa con bê làm hồi môn. Lụa về nhà chồng, sinh con, làm lụng trong sự bạc bẽo, coi khinh. Được mấy năm, vất vả, Lụa héo sắc. Chồng Lụa trai gái trên phố, dẫn về một con tóc vàng, dễ trẻ hơn Lụa cả chục tuổi. Sáng nay, Tòa tuyên cho vợ chồng Lụa ly hôn. Tài sản không được chia vì bố mẹ chồng không sang tên. Lụa chỉ được chút hồi môn dạo trước. Chạng vạng, Lụa tay bế con, tay dắt theo con bò, thơ thới đi qua cánh đồng lúa đang thì con gái. Vẳng trong chiều muộn một lời ru “Thân em như hạt mưa sa...”. 3. SIÊU THỰC Gã vẽ. Người đàn bà mộng mị hiện dần lên toan, hết bức này đến bức khác. Ấn tượng mù mờ và siêu thực rõ nét. Có cả những chi tiết thực đến khó tin. Đó là những bức chân dung người yêu mộng mị của gã. Tranh của gã chỉ vẽ độc chân dung con đàn bà của gã, đủ góc nhìn, đủ cách hiểu và đủ chất liệu. Tranh của gã, do vậy, chỉ bán rất khiêm tốn. Nghĩa là tranh không nuôi nổi gã! Vợ gã vẫn ngược xuôi vất vả chạy gạo hàng ngày để nuôi gã. Chị ngày xưa cũng từng là nhân vật trong tranh của gã. 4. CON GÁI RƯỢU Hồi bé, ba cô con gái đều quấn quýt, tranh giành để được bên cạnh cha. Cha cưng con gái, trìu mến gọi là gái rượu. Không như kiểu trọng nam khinh nữ ở quê bấy giờ. Trẻ sợ cha, già sợ con. Vậy mà lúc nhỏ con gái không sợ cha. Giờ cha già, cha lại sợ con. Cha tâm sự với hàng xóm Sợ nhất mấy cô con gái, về lúc nào là chúng nó hoạnh họe, bắt ép ăn uống, mà tuổi già có ăn được bao nhiêu nữa đâu... - Cha già rồi, gầy gầy cho khỏe! Lúc nào cha cũng bảo vậy. Hồi bé, thỉnh thoảng ba gái rượu giành nhau kỳ lưng cho cha. Cha con cười nắc nẻ. Giờ trái gió trở trời, cha nằm liệt một chỗ, con gái tắm cho cha, nước mắt vòng quanh vì cha gầy quá. Vết sẹo từ mảnh bom hồi cha ở chiến trường lại trồi lên, tấy đỏ. 5. HOÀN CẢNH XÔ ĐẨY Đêm... Em bảo, em lên thành phố kiếm việc, ở quê mất mùa đói kém. Nhà đông người, em là chị cả, không nỡ ngồi nhìn lũ em đói ăn... Em bảo, đây là nghề nhơ nhớp, bất đắc dĩ. Rằng em sẽ kiếm thêm chút đỉnh rồi về quê mở tiệm tóc hoặc tiệm may... Em nước mắt vòng quanh, nức nở, bảo “Hoàn cảnh xô đẩy anh ạ, em không muốn...”. Nhà báo trong vai đại gia vô cùng cảm thương, rút ví cho em năm trăm ngàn, chỉ hỏi thêm vài chi tiết làm tư liệu cho bài phóng sự đẫm nước mắt, rồi về. Sáng... Em hớn hở cùng mấy em nữa, chạy ùa ra quán hủ tiếu bên cạnh. Em hồn nhiên khoe với bạn “Úi, hôm nay tớ giả tiền, hôm qua có gà cho không năm trăm ka nhé”. Nhà báo trong vai khách ăn ngồi sau lưng em, nghẹn ngào trước tô hủ tiếu bốc khói. 6. MÙI RƠM RẠ Anh chị lớn lên ở quê. Nơi có sông Cọi chảy qua cánh đồng phì nhiêu cò bay thẳng cánh. Yêu nhau từ đình làng đêm trăng, từ gặt lúa đổi công... đến mãi sau này cả hai vào đại học rồi anh vẫn nhắc cái mùi rơm rạ của chị. Anh bảo anh thích thế, rồi anh hít hà trên mái tóc dày của chị... Ra trường, anh về quê dạy học. Chị ở lại làm việc trong một cơ quan ngoại giao. Chị đơn phương dứt bỏ anh để lấy chồng ngoại quốc. Anh đau buồn một dạo, lần lữa rồi cũng lấy vợ. Mười năm, hôm qua chị về thăm quê, anh rủ chị đi dạo trên những cánh đồng lúa vừa gặt. Anh nhắc về những kỷ niệm và mùi rơm rạ từ tóc, từ da thịt chị. Chị cười phá lên giữa cánh đồng bàng bạc trăng non. - Rõ lẩn thẩn. Bây giờ chỉ có hương Chanel thôi ông cụ ạ. Anh lắc đầu, hít hà mùi rơm rạ thoảng trên cánh đồng vừa gặt. Và, nghĩ Chị chỉ là của anh thời rơm rạ đồng làng. 7. GIÓ SÔNG QUÊ Gió thổi từ bờ sông, mát rượi. Hôm nay, em gái thoát ly, ngoài bắc vừa về, Hiền lúc lắc ra sông xách nước cho nó tắm. Nắng nôi, dễ đến gần hai tháng không có giọt mưa, giếng làng trơ đáy. Nhà có năm chị em, Hiền là chị cả, bị dị tật ở chân. Mẹ mất sớm, Hiền bỏ học, trở thành mẹ của lũ em. Rồi cơ cực lớn lên, đàn em thoát ly làm cán bộ, công nhân trong nam, ngoài bắc. Cứ như vậy, Hiền lam lũ nuôi em quên cả đời mình. Mỗi lần con cái về đông đủ, cha già lại nhìn chị, khóc không thành tiếng. Hiền vẫn thập thễnh xách nước cho em tắm, như là cái việc tự nhiên lâu nay chị vẫn làm. Gió vẫn thổi từ bờ sông, mát rượi. 8. CHA Cha ở quê ra tận Thủ đô thăm con gái. Mệt mỏi nên con toàn cáu với cha Hỏi gì rõ lắm, sao lại đi chậm thế, ở trong nhà việc gì phải mặc lắm áo thế... Sáng nay, đưa cha ra bến xe về quê. Trên đường về, nước mắt con gái chảy dài. Cha cưng con nhất nhà, đi đâu cũng dắt theo. Nhớ ngày cha chở con đi thi bằng xe đạp, dễ đến 20 km, con béo cha gầy, cha gò lưng, mồ hôi nhễ nhại. Trưa ra ăn phở, cha nhặt hết thịt bò qua bát cho con. Ra trường đi làm, có lần con bị móc túi, cha vay mượn lặn lội đưa ra cho con. Con vô tư nhận đâu biết phải mấy tháng sau cha mẹ mới trả hết nợ. Quá nửa cuộc đời, con vẫn vô tư đón nhận tình thương của cha. Chạy xe mà mắt con nhòe nước. Thấy mình mãi kém cỏi, cha ơi! Truyện ngắn được xem là một phần không thể thiếu trong việc làm báo tường, viết thiệp chúc nhân ngày Nhà giáo Việt Nam. Trong bài viết này, NuChinh xin gửi đến quý bạn đọc những mẩu truyện ngắn 100 chữ về thầy cô 20/11 ý nghĩa và vui nhộn nhất. Truyện ngắn 20/11 100 chữ về thầy cô Câu chuyện 1 Ơn cô Ngày trước, tôi là người rất lười học và thường xuyên bỏ tiết. Một lần, vào giờ văn của cô giáo Thủy, tôi vẫn không thuộc bài như bao lần. Cô không đánh, không quát mà ân cần chỉ dạy và giảng lại bài cho tôi. Từ đó, tôi có niềm đam mê với con chữ và theo đuổi ước mơ nhà báo cho đến thời điểm hiện tại. Câu chuyện 2 Ký ức Con còn nhớ rõ hình bóng thầy trên bục giảng năm ấy. Mái tóc pha hơi sương, chiếc cặp sách cũ, nụ cười hằn những vết chân chim đượm màu thời gian đã theo chúng con đi hết những năm tháng cuối của thuở học trò có lớn mà không có khôn. Bụi phấn rơi rơi theo từng dòng thầy viết, rơi vào cả tâm hồn non nớt của chúng con những bài học về cuộc đời. Thuở ấy, chúng con nào biết làm người phải có lấy một ước mơ, dù giản dị, nhỏ nhoi hay cao sang to lớn. Chiếc bảng đen, từng trang giấy trắng, những lời giảng dạy của thầy chính là đoạn đường dài dẫn chúng con với những ước mơ đầu tiên ấy! Câu chuyện 3 Công ơn của thầy Nó sinh ra trong một gia đình nghèo, đông anh em, quê nó cũng nghèo nên từ lâu chẳng có mấy ai dám có ý định cho con vào đại học. Bố mẹ nó cũng vậy, một phần vì quá nghèo và một phần vì nghĩ đến điều kiện của của con mình “làm sao mà có thể giỏi bằng con nhà người ta”… Lúc đó thầy là người duy nhất ủng hộ nó, tiếp thêm niềm tin cho nó rằng “mình có thể”. Truyện cười về ngày 20-11 ngắn gọn và ý nghĩa Câu chuyện 1 Cách vào đề bá đạo của thầy giáo Đầu giờ toán, thầy giáo ra một câu đố dành cho cả lớp. Thầy giáo Thầy hỏi các em “Ăn cắp nhạc thì gọi là gì?” Học sinh Thưa thầy là đạo nhạc ạ! Thầy giáo Thế ăn cắp ý tưởng là gì? Học sinh Là đạo ý tưởng ạ! Thầy giáo Ăn cắp thơ gọi là gì? Học sinh Là đạo thơ ạ! Thầy giáo Vậy còn ăn cắp răng là gì? Học sinh ngơ ngác nhìn nhau… Thầy giáo Các em mở sách, hôm nay chúng ta sẽ học bài đạo hàm. Câu chuyện 2 Đến thầy cũng phải điên Thầy giáo Em hãy cho biết Mặt Trăng xa hơn hay Mặt Trời xa hơn? Học sinh Mặt Trời xa hơn ạ. Thầy giáo Vì sao? Học sinh Vì sao của Khởi My ạ Thầy giáo Không, tại sao? Học sinh Tại sao của Ưng Hoàng Phúc ạ! Thầy giáo Không, ý thầy là Why đó! Học sinh Why? À! Why của DBSK . Thầy giáo Trời ơi! Tôi phải làm thế nào? Câu chuyện 3 Vào đề Thầy giáo bước vào lớp. Quần áo xộc xệch. Mặt hằm hằm. Cả lớp lo lắng. Vào cửa lớp, thầy rút chiếc dép phải ném bay vù xuống góc trái cuối lớp. Cả lớp sợ. Thầy rút tiếp chiếc dép trái ra ném. Dép bay vèo xuống góc phải của lớp. Sau đó thầy tiến lại gần bảng. Thầy giáo Thế nào? Các cô, các cậu có sợ không, hả? Cả lớp Thưa thầy… sợ, sợ lắm ạ! Thầy giáo Thế vẫn chưa sợ bằng đại chiến thế giới lần thứ hai. Các em lấy bút, vở ra học bài mới là Đại chiến Thế Giới lần thứ 2. Câu chuyện 4 Đi học thời Facebook Hai thầy trò ngồi nói chuyện với nhau. Thầy giáo Em làm bài tập chưa Tí? Tí Dạ em đã làm và post lên Facebook rồi, em đã tag thầy rồi đấy. Thầy vào xem nhớ like và comment cho em nhé. Thầy giáo Tốt lắm. Thầy cũng vừa post bảng điểm của em lên Facebook, cũng đã tag mẹ em rồi. Em nhớ nhắn mẹ xem xong like và comment cho thầy nhé. Câu chuyện 5 Bài văn tủ Cô giáo cho học trò tả về con vật mình thích thú nhất. Cu Bin 7 tuổi về bắt 1 con rận nghiên cứu và tả rất cụ thể. Sau đó cô yêu cầu Bin tả lại con chó. Cu Bin làm bài văn như sau “Nhà em có 1 con chó, con chó có nhiều lông, đã nhiều lông thì ắt phải có rận, sau đây em xin tả con rận …”, rồi cậu lại mở đầu tả con rận. Cô giáo đọc bài văn, rất bực mình, liền bắt cu Bin làm lại tả con cá. Hôm sau cu Bin nộp bài như sau “Nhà em có 1 con cá, con cá sống dưới nước nên nó có nhiều vảy. Nếu nó sống trên cạn chắc hẳn nó sẽ có nhiều lông, đã nhiều lông thì phải có rận…” Câu chuyện 6 Cáo phó Tý vừa khóc vừa chạy về nhà nói với bố “Thầy giáo toàn trù con, bố ạ. Hôm nào thầy cũng gọi con lên trả bài. Thầy cố tình chọn những câu thật khó để phạt con.” Bố Tý tức lắm. Hôm sau ông đến gặp thầy. Bố Tôi nghe cháu nó nói thầy trù cháu. Tại sao thầy lại đối xử với con tôi như vậy? Thầy Tôi trù con ông hồi nào đâu. Hôm nào tôi bảo nó lên bảng trả bài, nó cũng không trả lời được, kể cả câu hỏi dễ nhất. Bố Tôi lại nghe cháu nó nói thầy toàn chọn câu khó. Đâu, cho tôi một ví dụ xem nào. Thầy Hôm qua tôi hỏi nó Trần Hưng Đạo chết hồi nào mà nó có trả lời được đâu. Bố Thôi, thầy thông cảm cho cháu. Gia đình tôi làm ăn buôn bán, lâu lâu coi báo để xem tin tức chứ làm gì có thời gian mà đọc cáo phó. Câu chuyện 7 Ai tìm ra châu Mỹ? Trong giờ địa lý, cô giáo gọi Mai Cô giáo Em hãy cho cô biết đâu là châu Mỹ? Mai Thưa cô, đây ạ – Vừa nói vừa chỉ tay lên bản đồ. Cô giáo Chính xác, vậy Nam cho cô biết, ai đã tìm ra châu Mỹ? Nam Thưa cô, bạn Mai ạ. Câu chuyện 8 Ai tìm ra châu Mỹ? Trong giờ Hoá học Cô giáo Tý! Em cho cô biết loại axit nào hay được dùng trong việc tẩy trắng? Tý Thưa cô có rất nhiều loại ạ. Cô giáo Em hãy kể tên một số loại em biết Tý Thưa cô, Ô mô, vì dân,…. ạ Truyện cười 20-11 có tranh ngắn 100 chữ Thông thường, để hình ảnh thiệp, báo tường, tập san thêm phần sinh động, nhiều người đã chọn truyện cười 20/11 có tranh để lồng ghép vào phần nội dung. Cùng tham khảo một số mẩu truyện cười liên quan đến ngày Nhà giáo Việt Nam được đề cập dưới đây nhé. Hy vọng với những chia sẻ của NuChinh, quý bạn đọc sẽ tìm được mẩu truyện ngắn 100 chữ về thầy cô 20/11 hay và phù hợp nhất. Đừng quên ghé thăm NuChinh để cập nhật đa dạng các tin tức bổ ích mỗi ngày nhé. Tình cờ ngồi sắp xếp và lưu trữ lại các folder cũ, chợt thấy mình từng viết khá nhiều truyện ngắn 100 chữ cho KTNN. Mỗi truyện chỉ được 100 ngàn, vậy mà vui âm ỉ. Ôi cái thời mới xa nhà đầy những suy nghĩ ngây ngô, vụng về mà cũng trong trẻo, tinh khôi…. Nay lưu lại trên blog để khỏi lạc trôi đi đâu khác, cũng để nhớ một thời mới tập tành viết bài trên báo, được đăng, và hạnh phúc. Thế thôi. Hình minh họa không có gì liên quan, post cho vui ấy mà!= NGOẠIĐây là truyện ngắn đầu tiên mình được đăng và cũng là bài đầu tiên được đăng báo ngày Nó luôn khó chịu, cho Ngoại lẩm cẩm mở nước to, Ngoại nhắc; ra ngoài, Ngoại tắt quạt ngay. Có lần nó gắt “Ngoại già rồi, lo nhiều chi cho mệt!”. Ngoại nghe. Thở dài, sườn sượt. Ngoại về quê. Nó mặc sức “tung hoành”. Cuối tháng, món lương công nhân ít ỏi vơi quá nửa vì phí điện nước, ba mẹ mắng nó tả tơi. Tối về, biết chuyện, Ngoại lụm cụm lần giở gói tiền chắt chiu, bọc mấy lớp giấy báo, đưa mẹ . “Con cầm lấy. Má già rồi, cần gì đâu…”. Nó nghe. Òa khóc. BÁNH GAI CỦA MẸ Mẹ, lặn lội từ quê lên phố thăm thằng Út trọ học. Giỏ bánh gai theo mẹ khệ nệ đường xa để con “ăn cho đỡ nhớ quê”. Con mừng qua quýt, chau mày thật khẽ. Mẹ đâu biết giờ con thích cà phê, thuốc lá hơn. Mẹ về. Giỏ bánh vẫn buồn thiu nằm trong góc nhà. Sực nhớ, con quơ vội mang qua phòng thằng bạn đồng hương “Ăn lấy thảo mày!”. Thằng bạn cảm động, rơm rớm “Hồi mẹ tau còn sống cũng hay làm thức quà này cho tau…Mày sướng thật!” Con, chợt bàng hoàng…Ngày xưa, ai đã từng ước suốt đời được ăn bánh gai của mẹ? *** HỌC BỔNG Nó vừa lãnh học bổng. Hơn một triệu. Mấy thằng bạn “chí cốt” rủ nó đi ăn mừng chiến thắng. “Ừ, thì đi!”. Tăng một rồi đến tăng hai. Hết lít đế đến két bia. Đứa này a-lô rủ rê đứa nọ. Tụi nó rỉ tai nhau “Lo gì, chầu này có người khao!”. Nó ngất ngư, hùng hổ “ Dô trăm phần trăm nào tụi bay!” Sáng tỉnh dậy mò trong túi cái hóa đơn khuya qua gần chín trăm. Tiếng mẹ rơm rớm qua điện thoại chợt ùa về “ Con để dành mà học anh văn!”. Tự dưng miệng nó khô đắng, mặn chát. *** NGƯỜI Ở Lặn lội từ quê lên phố nuôi con dâu sanh nở, bà chỉ việc chăm cháu, chuyện nhà cửa đã có người ở lo tất. Con Tí, mới mười lăm, giọng quê đặc sệt, còm nhom, đen đúa, lương tháng chỉ tám trăm mà hết giặt đồ, nấu cơm lại quét nhà, khóa cổng… Sang năm, thằng bé được gửi vào nhà trẻ. Viện cớ ít việc, bà chủ cho con Tí nghỉ làm. Ông chủ năn nỉ mẹ ở lại lo giúp việc nhà. Thương cháu, không nỡ về, bà lão bảy mươi hàng ngày lủi thủi một mình trong căn nhà rộng, lại giặt đồ, nấu cơm, quét nhà, khóa cổng… *** CÁI TI VI CŨ CỦA NỘI Hồi xưa, nhà nghèo, nội tằn tiện mua ti vi để “Chị em mày coi Những bông hoa nhỏ!”. Tối nào ông cháu cũng quây quần bên cái ti vi trắng đen cà tàng chốc chốc lại “nhíu” hình thành một sọc ngang. Ngay lập tức, nội đứng dậy đập cái “bốp” lên nóc cho màn hình giãn ra trong tiếng cười khanh khách của lũ cháu. Lớn lên, chúng tôi mê mẩn ti vi màu, đầu đĩa, vi tính,… quên mất nội vẫn lủi thủi cùng cái ti vi cũ – giờ có đập mấy cũng không lên hình nữa. Nội mất. Cái ti vi cũ bị mang ra bán ve chai. Khi bà đồng nát đập cái “bốp” phủi bụi, tự nhiên chúng tôi giật mình… Không bán nữa, chị em tôi lẳng lặng bê nó vào phòng nội. *** LỜI NÓI DỐI Hồi bé, nó là con út nên nghịch nhất nhà. Có lần đá trái banh vỡ lọ hoa quý của mẹ, nó nói dối là con mèo nhảy lên bàn. Mẹ không nói gì, lặng lẽ thu dọn những mảnh vỡ tung tóe dưới sàn… Lớn lên, nó tụ tập bạn bè đàn đúm, nhậu nhẹt. Thua độ đá banh, nó bán chiếc xe máy, nói dối mẹ là bị mất cắp. Mẹ thở dài, lụi cụi lấy món tiền tiết kiệm chắt chiu mua xe mới cho nó đi làm. Mẹ bệnh, nói với nó chỉ là cảm xoàng rồi sẽ khỏi ngay. Nó vô tâm, ngó ngàng qua loa. Ba tháng sau, cầm trong tay giấy chẩn đoán ung thu thời kỳ cuối của mẹ, nó nhìn lên bàn thờ, lòng tan nát… *** NGỐC Ngày xưa, khi yêu nhau, anh thường so sánh cô với những người con gái khác. Cô hay cười, hiền dịu và đảm đang nhưng không sắc sảo, khéo ăn khéo nói. Mỗi lần cô làm điều gì vụng về, anh thường trách “Em ngốc quá!”. Cô chỉ cười buồn. Sau hai năm, anh chia tay vì nghĩ cô không xứng với mình. Mười năm sau, trong buổi tiệc mừng giám đốc mới nhậm chức, anh bàng hoàng khi ông giới thiệu bà nhà “ Đây là người đã luôn chung vai sát cánh, ủng hộ tôi…!”. Là cô. Vẫn với nụ cười dịu hiền. Anh rùng mình nghĩ đến người vợ “khôn ngoan” mình chọn, giờ đang kịch liệt đòi phân chia tài sản để ly hôn. Chợt cay đắng ai mới đúng là kẻ ngốc? *** SỰ LỰA CHỌN Ngày ba mẹ ra tòa, nó đau đớn chứng kiến hai người lạnh lùng kể tội nhau và kịch liệt phân chia tài sản. Khi tòa hỏi, nó nhòa lệ không biết chọn sống cùng ai… …Nó bắt đầu cuộc sống bụi đời. Nó lao vào những vũ điệu điên cuồng, những chuyến đua xe tử thần. Rồi nó nghiện. Những cơn đói thuốc vật vã nó ngày và đêm… Ngày ra tòa vì tội cướp của, nó chỉ còn đếm cuộc sống từng tháng. Lúc tòa tuyên án, ba mẹ nó khóc ngất. Vậy mà lạ chưa? Mắt nó vẫn ráo hoảnh dù lòng đau đớn giá mà giờ nó có một sự lựa chọn… *** ĐÔI DÉP CỦA BA Nghề làm giày của ba được truyền từ đời ông nội. Ngày ngày, tháng tháng ba cặm cụi đo chân làm giày cho người ta mà đôi dép ba lại cũ mòn. Nhiều lần, con thấy ba tỉ mẩn may lại quai dép đứt mà xót xa. Con vào đại học, những khi ba lên thăm vẫn đôi dép cũ sờn đế. Con bảo ba đóng đôi mới, ba chỉ cười xòa “Còn mang được!”. Giờ con đi làm, có tiền muốn mua cho ba đôi dép khác thì ba đã không còn. Mỗi lần mang một đôi giày mới là con lại nhớ đôi dép cũ của ba giờ quạnh hiu nơi xó nhà. Mắt bỗng cay xè…Thuơng ba quá. Ba ơi! *** BÁNH TRUNG THU Ngày nhỏ, nhà nghèo. Mỗi lần trung thu, nó thường nhịn thèm nhìn qua các khung kính bày la liệt bánh đủ loại. Nó chỉ mong rằm chóng qua để được mẹ mua cho những phong bánh ế. Mà sao ngon lạ! Mẹ không ăn, chỉ nhìn nó cắn vội từng miếng bánh, mỉm cười hạnh phúc. Nó thầm nhủ lớn lên sẽ mua thật nhiều bánh ngon cho mẹ. Ra trường, đi làm, trung thu đến, nó tất bật với những hộp bánh “xịn” biếu sếp, trưởng phòng… Nó đâu nhớ ở nhà, mẹ vẫn vò võ bên phong bánh nhỏ chờ nó về. Trăng vằng vặc trên cao. Có mảnh trăng vô tình lạc vào khóe mắt mẹ, long lanh. *** CÁI TÁT “Chúng ta ly dị đi!”, anh dằn mạnh tờ giấy đã soạn sẵn xuống bàn. Cô tưởng chừng đất dưới chân mình rạn vỡ. Đổ phịch như một bức tượng, cô ôm lấy mặt, nức nở. Ngày trước, cô và anh yêu nhau bất chấp gia đình hai bên cực lực phản đối. Ngày cô đưa anh về xin phép ba má, ba giận dữ tát cô một cái. Sao lúc đó cô không hề thấy đau? Rồi hai người cũng nhất quyết lấy nhau. Sau ba năm, anh có nhân tình. Giờ một lời nói của anh khiến cô đau gấp vạn lần cái tát năm xưa. *** CÂM Ngày xưa, nó khoái nhất, bà câm đến mua hàng. Nó nhại từng tiếng ú ớ đứt quãng, từng cái khua tay, cố tình lấy nhầm đồ cho đến khi bà toát mồ hôi hột, hai mắt đỏ ngầu, dẫm chân đành đạch…Đến một ngày, người ta vu bà ăn cắp quả trứng, mọi cách giải thích đều vô hiệu, bà câm lên máu mà chết. Nó hối hận chuyện cũ, buồn mất cả tháng. Lớn lên, đi làm nó bị công ty chèn ép, mọi ý kiến đề đạt đều bị gạt bỏ dù nó cố gắng giải thích. Hai mắt ngấn nước, nó bỗng nhớ đến hình ảnh bà câm khi xưa hai mắt đỏ ngầu, dẫm chân đành đạch. Lần đầu tiên trong đời, nó thấy nhẹ lòng vì cái chết của bà câm. *** CHIẾC GHẾ TRỐNG Phóng vội lên xe buýt, nó loay hoay tìm chỗ ngồi. Hai hàng ghế đã đan kín người….A, còn một chỗ trống ngay cửa vào, nó liền chạy anh soát vé ngăn lại “Không được, có người rồi!”. Nó bực bội, rủa thầm “Cái đồ hắc ám!”. Xe trờ tới trạm kế tiếp. Một bác trung niên chống đôi nạng gỗ, khập khiễng leo soát vé vội chạy lại đỡ, tíu tít “Ghế này, chú ngồi đây!”. “Làm phiền cậu quá, ngày nào cũng vậy…”. Anh chỉ cười, xua ngẩn người, thì ra…Khoảng trống đã được lấp đầy bởi tình yêu thương. *** XA QUÊ Lên đại học, tiếp xúc với bạn bè trên khắp mọi miền đất nước nên chỉ một thời gian ngắn tôi đã phân biệt được dễ dàng giọng nói của từng vùng Bắc, Trung, Nam. Trừ Lan. Cô nói một giọng lạ, lơ lớ. “Bạn quê ở đâu?”. “Quảng Ngãi”. “Thế sao…?”. Thấy tôi ngạc nhiên, hiểu ý, cô vô tư cười bảo “Vô đây không đổi giọng, mua bán người ta không hiểu, phiền lắm. Đâu quen đó thôi mà!”. Bất giác tôi thấy nhói lòng. Chúng tôi xa quê chưa đầy một tháng… *** CƠN MƯA Sài Gòn, mưa bất chợt. Nép vội vào một mái hiên, nó nhớ ngày trước, mỗi độ giao mùa, mẹ luôn dúi cho nó chiếc áo mưa những khi ra ngoài. Giờ nó vẫn đuểnh đoảng như xưa nhưng mẹ đâu còn cạnh bên để lo âu, chăm sóc. Nó chạnh lòng… Chợt, nó thấy túi xách cồm cộm. Trời! Một chiếc áo mưa cùng mẩu giấy nhỏ xíu “Đồ hậu đậu, mau lên cho kịp giờ dạy..”. Nét chữ của nhỏ bạn cùng phòng. Bất giác nó đưa tay lên quệt giọt mưa vừa bắn vào mắt, cay cay mà lòng sao ấm áp lạ… *** CON NHÀ NGHÈO Ngày đầu tiên đi học về, cu Tí tíu tít kể chuyện trường lớp. Mọi thứ đều quá mới mẻ với chú bé mới lên sáu. Tí hồn nhiên “Cô giáo bảo nhà ai khó khăn thì giơ tay lên”.“Rồi sao con?” – mắt mẹ thoáng long lanh. “Bạn Ti không có mẹ, tội nghiệp lắm…” Rồi thằng bé huyên thuyên kể về người bạn mới. Nói chán, nó nũng nịu dụi đầu vào lòng mẹ ngủ thiếp đi. Mẹ ôm con trong tay, nhìn lên bàn thờ ba nó, ánh mắt xa xăm nhìn ra màn mưa trắng xóa… Tí vẫn say ngủ, đâu biết mưa phủ kín đường ra chợ chiều của mẹ. *** MƯA Mưa bong bóng. Trước cổng trường, hai đứa bé lem luốc, quỳ sụp, đội màn mưa. Ánh mắt van lơn, ướt át. Nhiều người thương hại. Những tờ năm trăm, một ngàn thi nhau rơi xuống chiếc nón tả tơi. Tạnh mưa, bọn trẻ cũng biến mất . Như bong bóng. Và chẳng ai nhớ đến chúng nữa. Có ai biết? Tối đó, trong căn nhà ổ chuột, một gã mắt sẹo giật phắt chiếc nón rách., nhanh nhảu đếm..“ sao ít vậy?”. Gã quất túi bụi. Hai đứa bé vùng chạy ra ngoài. Hòa vào đêm mưa… *** CÚ NGÃ Ngày xưa khi ba tập cho con chạy xe đạp, cú ngã đầu tiên khiến ngón chân con bật máu. Con khóc thét, ngồi lì dưới đất không chịu đứng dậy, nhìn ba van lơn. Nhưng lúc ấy, ba đã nghiêm khắc bảo con hãy tự đứng lên. Con vùng vằng cà nhắc bước đi, rồi giận ba hết mấy ngày trời. Lớn lên, con vào đời, va vấp nhiều, thất bại không ít. Nhưng mỗi khi gục ngã bởi những nỗi đau tưởng chừng không gượng dậy nổi, con lại nhớ ánh mắt nghiêm khắc ngày xưa của ba, rồi chợt hiểu… Con lại mím môi, tự nhủ lòng hãy đứng lên, và đi tiếp. *** ÔNG VÀ CHÁU “Bánh bao đi, mấy cô cậu ơi!” Ông lão đon đả mời. Mùi bánh nóng, thơm phức réo sôi bao tử của những “cô cậu” ghiền “mạng”. Tụi nó mua không ngớt. Ông vui vẻ mang đến tận nơi, lòng khấp khởi mừng. Từ ngày xóm này đua nhau mở tiệm “in-tơ-nét”, ông cũng có dư chút đỉnh lo cho cháu. Tội nghiệp, thằng nhỏ siêng học, dạo này hốc hác hẳn. Tối nay nó lại đi học thêm… Chợt, ông thoáng thấy một dáng hình quen thuộc… “Trời ơi, Út!”.Thằnng nhỏ quay lại. Sững người. Chiếc bánh trên tay ông run rẩy, rơi xuống đất. *** NGỌC VÂN

truyen ngan 100 chu