truyen that nguoc khi phi

truyen xuyen khong nguoc truyen xuyen khong vuong phi roi nham long sang truyen xuyen khong da hoan thanh minh tinh quan chua truyen xuyen khong hay nhat truyen xuyen khong hay. Chương tập đoạn trọn bộ 123456789012345678901234567890. Tiểu Thuyết- Tiểu Thuyết Xuyên Không - Diễn Đàn Tiểu Thuyết, Đọc Truyện Ngược hay nhất 2022 cập nhật mỗi ngày Truyện Ngược Ngược Ngược Full / Ngược Hay Ký hiệu truyện: Đang cập nhật Full Hot Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc Thời Vũ Chương 2390 Cục cưng có chiêu Vi Lan Tử Mặc Chương 2599 Cưng chiều mỗi em Nụ Cười Chương 1485 Một thai 6 tiểu bảo bảo Tổng tài daddy bị tra tấn Châu Lan Chương 1649 Cạm bẫy tổng tài Hắn là một kẻ chậm thụt lùi trong tình cảm, cứ cố chấp sống mãi trong những sai lầm của quá khứ. Kết quả, tổn thương mình lại càng tổn thương người. Cuộc hôn nhân này vốn dĩ ngay từ đầu đã là một sai lầm. Sai ở đâu thì nên kết thúc ở đó. "Chú, chúng ta ly hôn đi!" Giọng cô vang lên đầy uất nghẹn, trong lồng ngực nhức nhối không thôi. "Ly hôn ư? 30 Phút Trước Khi Ngủ -Trọn Bộ Truyện Ngắn Hay Nhất 2022 - Ngược Dòng - MC Anh Sa Diễn Đọc Mình nghĩ rằng bạn đang coi phải không? Nếu đúng như vậy thì mời bạn xem nó ngay tại đây. Xem thêm các video thú vị tại Truyện ngắn Xem các video về truyện […] Truyện Thất Ngược Khí Phi Chương 38 Thất Ngược Khí Phi Chương 38: Sát thủ Lãnh Tuấn Chương trước Chương tiếp Tiêu Thần Hiên không cách nào cự tuyệt, đành phải nhẹ nhàng cúi xuống hôn môi nàng ta, trong lòng hắn có cảm giác tội lỗi. Tại sao hắn lại có tâm tình này? Mùi của anh ấy thật tuyệt vời. Áo khoác của Damien dài và to tới nỗi khi tôi kéo khoá lên nó vẫn dài tới đầu gối tôi. Tôi cười nhẹ và nhìn lên. Nụ cười của tôi nhạt dần khi tôi nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt anh ấy. " Em chỉ định đi chạy một lúc.. " Tôi nói thầm " 2 tiếng đồng hồ không phải là một lúc đâu Bane! Vay Tiền Online Me. Ngọ thiện Bữa trưa. Hôm sau, ánh nắng mặt trời ấm áp xuyên qua tấm màn cửa sổ bằng lụa mỏng, chiếu vào phía trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Khinh Vân Nhiễm, thẳng đến tận trưa, nàng mới từ trong mộng lo lắng tỉnh dưới khắp nơi bị thương, đau đớn vạn phần, như là có một ngọn lửa lớn chích nướng, còn đang đau nhức như bị xé rách, lại vừa mói thêm một trận quặn đau thật sự làm người ta khó có thể chịu đựng được, chỉ chốc lát sau, trên người xuất hiện một lớp mồ cảm giác thân thể mình mềm oặt, không có một điểm khí lực, bàn tay nhỏ bé chậm rãi trượt xuống, phía dưới chính là một mảng hồng tươi ướt át trơn trượt, rất lạnh!Trên giường nằm một hồi lâu, thân thể mới khôi phục một chút khí lực, nàng vắt mày, nhịn đAu cử động thân thể mới phát hiện trong phòng không có một bóng tóc dài của nàng buông xuống, hai tròng mắt như sương mù nhìn vào đôi chim uyên ương ở đầu giường, hốc mắt ướt át, nhìn quần áo rơi tán loạn, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh tối hôm qua như một cơn ác mộng, đôi má lúm đồng tiền trở nên vô cùng trắng sâu một hơi, nghĩ đến tình cảnh lúc đó, không khỏi cười tự giễu, nàng làm gì có thời gian hối tiếc. Một tay thu chặt cái chăn, bảo vệ ngực, nàng ngồi xuống, tấm lưng trần trắng nõn nhưng lại đầy những vết thâm, làm cho người ta đau ngoài có người nghe thấy tiếng vang từ bên trong, không quá bao lâu, cửa bị đẩy ra, một a hoàn ước chừng 15, 16 tuổi, lanh lẹ tay chân đi đến, cách sau tấm màn, nhẹ giọng kêu-Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?Nghe vậy, Khinh Vân Nhiễm vội vàng chui vào trong chăn, gương mặt phấn trắng nổi lên một tầng hồng nhạt, hỏi-Lan nhi, bây giờ là giờ nào rồi?Nàng đột nhiên nghĩ đến, dựa theo tục lệ, thị thiếp trong phủ phải đến thỉnh an Vương phi, nếu không đi thì sẽ bị trách giờ đã là buổi trưa rồi nhi trước tiên bẩm báo, biết tiểu thư đã tỉnh dậy, nàng bước nhanh tiến lên, ngoài ý muốn lại nhìn thấy một sồ đồ vỡ. Tiểu thư bình thường sáng sớm đã dậy, hôm nay cư nhiên lại ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh, vốn nghĩ là, đêm qua vương gia hẳn là rất điên cuồng, nghĩ đến điều này, khuôn mặt thanh tú không khỏi nhiễm một tầng mây đỏ ửng.“Đã trễ thế này rồi cơ à?”, Khinh Vân Nhiễm thở dài, thấp giọng hỏi-Lan nhi, thị thiếp trong phủ có đến đây xin thỉnh an không?Lan nhi lắc đầu, thấy khí sắc nàng không tốt, lo lắng nói “Tiểu thư…”Khinh Vân Nhiễm nhịn xuống chua xót, lắc đầu nói-Ta không có việc gì! Lan nhi, thay ta chuẩn bị một chút, ta muốn tắm qua một phen hành hạ đêm qua, cả người đã sớm đau nhức không chịu nổi, nếu như không có nước nóng để ngâm mình, hôm nay đừng nghĩ đến bước xuống giường, huống hồ giữa hai chân khó chịu, làm cho nàng cảm thấy cực kỳ không thoải nhi cười nói-Nô tỳ đã sớm vì tiểu thư chuẩn bị tốt rồi, để Lan nhi đi lấy y phục cho tiểu xong, nàng xoay người đi hướng tủ quần áo lấy ra một bộ y phục, choàng lên người Khinh Vân Nhiễm. Con ngươi mắt Lan nhi hạ xuống, ngoài ý muốn nhìn thấy trên người tiểu thư có vô số những vết bầm to nhỏ, không giống dấu hôn của vợ chồng hoan ái bình thường bà này biết rõ ghê, trông qua như vết thương do bị ngã, trong đầu suy nghĩ trăm thứ, không khỏi cau mày hỏi-Tiểu thư, Tối hôm qua Vương gia ở đây, có phải hay không đối với người thô bạo?Khinh Vân Nhiễm trách nhẹ, nói-Lan nhi, phụ thân không phải đã nói qua, tới Vương phủ rồi phải nhẫn nại mà này dù sao cũng không thể so với phủ Thừa tướng, mọi việc đều phải có chừng mực, huống hồ, Hiên vương gia sáng sớm đã biểu hiện rõ thái độ của mình, tốt hơn hết là nàng ở trong phủ theo an bài của kiến Lan nhi chau mày, vì nàng mà tức giận, trong lòng có chút cảm động, ít nhất ở cái nơi xa lạ này cũng có một người thực lòng quan tâm nàng, nàng cầm tay trấn an-Lan nhi, không đau một chút nào, bất quá nhìn qua chỉ có điểm dọa người mà nhi tức giận, bất bình nói-Nhưng Vương gia đúng là quá khi dễ người!Khinh Vân Nhiễm nâng đầu, mày liễu nhăn lại, thản nhiên nói-Tốt rồi, Lan nhi, đừng nóng giận nữa, mau đỡ ta đi nhi miệng đáp nhẹ, đứng dậy đỡ Khinh Vân Nhiễm hướng phòng tắm đi phòng tắm, sau tấm bình phong, mùi Long Tiên Hương thoang thoảng bay, một thùng gỗ lớn đủ để một người ngồi vào trong, từ bên trong tỏa ra đầy khí nóng, trên mặt nước có rất nhiều cánh hoa nổi lơ lửng, thùng gỗ bên cạnh là nước dể dội đi quế hoa di tử xà phòng thơm – thời đó mà cũng có xà phòng, được chuẩn bị hết sức thỏa nhi xem thử độ ấm của nước, ôn nhu nói-Lúc trước khi tiểu thư tỉnh lại, sợ không có nước nóng tắm rửa, Lan nhi đã lập tức đi lấy thêm một thùng nước nóng, nước nóng thế này mới nhi, phiền toái ngươi rồi!Khinh Vân Nhiễm cười cảm kích, nói-Ta một mình ở lại nơi này được rồi, ngươi đi ra ngoài nghỉ ngơi Lan nhi cAnh giữ ở bên ngoài, nếu có việc, tiểu thư cứ gọi Lan nhi mỉm cười gật đầu, thuận thế lui ra ngoài, đem cánh cửa phòng tắm đóng Lan nhi đi đi rồi, Khinh Vân Nhiễm đem y phục cởi ra, lộ ra cơ thể tuyệt mỹ, nếu như không có những mảng xanh tím khó coi thì đây đích thị là một pho tượng ngọc được điêu khắc hoàn lên ghế, nhấc chân bước vào trong thùng, đem thân thể ngâm hoàn toàn vào trong thùng, nước nóng làm giảm bớt sự đau nhức ở thân dưới, nàng nhẹ nhàng tháo búi tóc, làm cho mái tóc đen dài như thác nước rơi xuống, lấy tay túm lại sau đó đổ lên quế hoa, tinh tế chà hết tóc, nàng lại đem các nơi trên người tỉ mỉ tẩy trừ một lần, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thích thú hưởng thụ sự yên lặng trong chốc lát, đem thân mình trong nước hoàn toàn giãn rửa xong, Khinh Vân Nhiễm thay một chiếc váy có thêu hoa bách hợp, phảng phất mang theo màn sương sáng sớm, dáng vẻ yểu điệu thướt tha, thanh nhã, còn có thêm một phần phiêu sau khi khô tóc, Lan nhi giúp nàng vấn một kiểu tóc đơn đỉnh đầu vấn một búi tóc, dùng dây cột tóc màu trắng bó chặt lại, 2 bên cạnh buông xuống 2 dải tóc, còn lại buông xõa ở phía sau. Nhìn vào trong gương, vóc người tinh tế yểu điệu, làn da trắng mịn như tuyết, mái tóc đen nhánh mềm mại, ánh mắt sáng ngời, đôi môi anh đào hồng nhuận căng đầy, khí chất thanh nhã tú dù không phải là tuyệt sắc khuynh thành nhưng cũng được coi là thanh lệ thoát tục, tướng mạo như vậy đáng lẽ phải được nam nhân yêu mến mới đúng, nhưng thái độ của Hiên vương gia đối với nàng phảng phất như thù giết cha. Có lẽ, cho dù nàng có xinh đẹp tuyệt thế thì thái độ của Hiên vương gia đối với nàng vẫn là căm hận, chán ghét, khinh thường mà nhiên thanh âm Lan nhi vang lên-Tiểu thư, quần áo màu xanh nhạt này có phải là trông quá đơn giản không, tiểu thư mới tân hôn, hay là mặc đồ đỏ cho cát Vân Nhiễm lấy lại tinh thần, quay đầu lãnh đạm cười nói-Như vậy rất tốt, thanh thanh sảng sảng, mùa hè ăn mặc như vậy sẽ làm bớt đi cái lúc nàng chuẩn bị đứng dậy, ngoài cửa truyền đến giọng hạ nhân, nói Hiên vương gia mời nàng đi đại sảnh dùng ngọ Vân Nhiễm cùng Lan nhi nhìn thoáng qua, việc vương gia chán ghét nàng là ngoài mặt sẽ làm dần dần hay là làm luôn một lần? Hoặc là, chuẩn bị cho nàng xuống nhi mở cửa ra, ngoài cửa đã có hạ nhân chờ sẵn, nhìn thấy Khinh Vân Nhiễm, khom người nói-Vương phi, xin mời lên kiệu.*********Ánh mặt trời giờ ngọ xuyên thấu qua cửa sổ kiệu chiếu vào, da thịt có cảm giác nóng, gió mát hây hẩy, mùi thơm ngát của hoa quế đập vào mặt, chim chóc đậu trên ngọn cây hót vang, tuyệt vời dễ nghe, rập rờn cánh bướm sặc sỡ nô đùa bên những bông hoa nhỏ nhắn xinh đệ củA Hiên vương phủ chiếm một diện tích rộng lớn, không chỉ có nhiều sân rộng lớn ở phía sau núi mà cả danh lãm Bích Hồ của kinh thành cũng được bao lãm trong đó, đình bàn lầu các, đình viện sân vườn, vách đá, hòn giả sơn, hoa viên, hồ nước chảy êm đềm, cánh cổng điêu khắc tinh xảo, phú lệ xa Vân Nhiễm thầm than, tự trách mình không cần phải lên kiệu. Vừa mới đó, kiệu cũng dừng lại, rốt cuộc cũng đến nơi. Nàng chậm rãi xuống kiệu, chịu đựng sự đau nhức ở bắp đùi, bước đi ưu nhã vào trong đại sảnh, cảnh tượng xuân sắc vô cùng. Nếu không sớm biết rằng, các nàng vốn là cơ thiếp trong phủ, tại đại sảnh có 4 mỹ nhân thật vốn có thể so với hoa kiều cái này chắc là kỹ nữ.Đột nhiên thanh âm của một người kiều mỵ đến tận xương vang lên-Vương phi tỷ tỷ thật là xinh đẹp động lòng người!Người vừa mới nói chuyện chính là một vị nữ tử xinh đẹp đang ngồi trong lòng Tiêu Thần Hiên, trên đầu cài trâm khổng tước phát sáng, mi mắt khổng tước nạm vàng, rất kiều diễm, một thân y phục tơ tằm màu tím thêu uyên ương, khuôn mặt phấn hồng xinh đẹp nhẹ nhàng lộ Vân Nhiễm vừa định nói chuyện, một vị nữ tử ngồi đối diện Tiêu Thần Hiên mập mờ nháy nháy mắt, ngón tay thanh tú vỗ về chơi đùa lồng ngực của hắn, âm thầm chia rẽ, hơi sẵng giọng nói “Khó trách, Vương gia làm tỷ tỷ mệt nhọc đến vậy, ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh”, nói xong liền phát ra một tiếng cười duyên. Phía sau nàng là một nữ tử có một kiểu tóc vấn cầu kỳ, trên búi tóc có cài trâm khổng tước màu trắng bằng ngọc, trong miệng khổng tước nhả ra sợi dây kim tuyến màu vàng dài xuống tới vai, thướt tha theo bước chân, mặc trang phục rất đẹp. Đi bên cạnh các nàng có hai tỳ nữ theo sát, cung kính cúi đầu, bộ dáng ngoan ngoan vâng tử đi đằng trước thấy Khinh Vân Nhiễm, trong mắt hiện lên sự quỷ quyệt, đôi môi đỏ thắm khẽ nhếch, cười duyên nói-Đây không phải là Vương phi tỷ tỷ sao?Khinh Vân Nhiễm giật mình, nữ tử đến gần nàng, bên cạnh miệng có một nốt ruồi rất câu hồn người, vô cùng sáng tử xinh đẹp phía sau có chút hả hê, khinh thường liếc Khinh Vân Nhiễm một cái, khóe miệng khẽ nhếch, cười lạnh nhạt-Hay thật, nhìn người ngươi gầy gò thế này, gió cùng có thể thổi bay, Vương gia đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc rồi! Ăn mặc lại sơ sài như vậy, ta còn tưởng là nha hoàn nào đang tới ngươi là…?Khinh Vân Nhiễm có chút ngạc nhiên, cũng không đem những lời châm chọc của các nàng để trong lòng, chỉ là thấy lạ là tại sao các nàng ấy lại biết nàng?!-Thiếp là Vũ Liễu, tham kiến Vương tử có chút cúi người, cười quyến rũ Liễu tỷ tỷ, đi thôi! Cũng chỉ là một người phụ nữ bị ruồng bỏ, có cần phải lễ phép thế không?Nữ tử xinh đẹp cười hừ, ngay cả bộ dáng cũng không thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ khinh mắt Khinh Vân Nhiễm hiện lên vẻ không kiên nhẫn, bỏ qua lời châm chọc khiêu khích. Vũ Liễu là một trong những thị thiếp nổi danh ở Vương phủ mà có lần Nghê Thường đã đặc biệt nhắc tới, nàng như thế nào lại quên mắt quyến rũ của Vũ Liễu lưu chuyển, giọng nói êm ái-Lục Cầm, tỷ tỷ dù sao cũng là Vương phi, ngươi không thể…Tú nhi đứng một bên cảm thấy tức giận, rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng, vì Khinh Vân Nhiễm bất bình nói-Chủ tử Lục Cầm, người làm sao có thể bất kính với Vương phi?Tú nhi còn chưa nói hết thì “ba” một tiếng, Lục Cầm phất tay cho nàng một bạt tai dữ dội-Chủ tử đang nói chuyện, ở đâu đến lượt tiện tỳ như ngươi xen vào?Tú nhi hứng trọn một bạt tai làm người run rẩy, lảo đảo ngã xuống mặt Vân Nhiễm cả kinh kêu lên một tiếng-Tú nhi, ngươi không sao chứ? Nhìn khuôn mặt Tú nhi in năm dấu tay đỏ sẫm, đôi mi thanh tú cau lại, tỏng mắt hiện lên tức giận, quay đầu tát một cái thật mạnh vào bản mặt Lục Cầm bản mặt chó ghẻ hé hé, ánh mắt nàng lạnh lẽo như hàn băng, lạnh giọng nói-Ngươi đã thấy đủ chưa?-Ngươi dám đánh ta?Lục Cầm ôm mặt, không thể tin được nhìn Khinh Vân sao ta lại không dám?-Tiện nhân!Lục Cầm mắt lóe lệ quang, giơ tay phải định cho Khinh Vân Nhiễm một bạt Vân Nhiễm bắt được tay nàng ta-Ngươi nhớ cho kỹ, ta mới là Hiên Vương phi, ngươi chẳng qua là một thị thiếp nho nhỏ, ta là chủ tử mà vẫn chưa nói, ngươi dựa vào cái gì mà vung tay múa chân với nha hoàn của ta?Mắt nàng ánh lên cái nhìn sắc bén chưa từng có, đây là, một tính cách rất lạ của nàng,chính mình bị người ta hại thì không lo nhưng nàng không thể tha thứ cho ai gây khó dễ với người mà nàng quan phi? Buồn cười đến chết mất, ngươi thì là Vương phi cái gì, Vương gia sớm đã chán ghét ngươi rồi, bất quá ngươi cũng chỉ là thứ đồ bày biện trong phủ thôi, dám có dũng khí trước mặt ta hô to gọi nhỏ sao?Khuôn mặt xinh đẹp của Lục Cầm dần dần xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng, tay nắm chặt thành vậy thì sao? Ta được đương kim Hoàng thượng ban hôn, trên danh nghĩa vẫn là Vương phi, các ngươi có được sủng ái đến mấy đi chăng nữa thì cũng chỉ là “thiếp” mà thôi. Ngay cả vị trí trắc phi cũng hơn các ngươi… Đồ tiện nhân đáng ghê tởm này!Lục Cầm tức giận đến điên người, miệng mở to, há mồm thở dốc, nếu như không phải Vũ Liễu kéo nàng ta lại thì chỉ sợ nàng ta tiến lên vả vào miệng Khinh Vân vừa mới rồi nhục mạ ta, ta tát ngươi một cái, xem như ngươi được lời rồi!Khinh Vân Nhiễm chuyển tầm mắt sang nhìn Vũ Liễu đang ở một bên xem trò vui, đôi mắt lãnh đạm tựa như băng sương-Ở Vương phủ này, chỉ có Vương gia mới có quyền xử lý ta. Các ngươi không đủ tư thôi, cũng không nên ầm ĩ làm gì!Khóe miệng Vũ Liễu vẽ ra một điệu cười đầy ý vị, trong mắt ánh lên sắc bén, người phụ nữ trước mắt, nếu như quang minh mà đấu thì sẽ chỉ làm mất đi cơ hội của phi tỷ tỷ, là muội muội Lục Cầm sai rồi, người bao dung mà tha thứ cho muội ấy đi!Nói xong liền kéo Lục Cầm, ánh mắt cảnh cáo nói-Muội muội Lục Cầm, lúc nãy không phải ngươi nói là muốn đi ngắm sông sao? Bây giờ chúng ta đi Vũ Liễu tỷ tỷ, mặc dù lúc nãy nhắc tới Vương gia, nàng cũng…Lục Cầm khinh bỉ liếc mắt nhìn Khinh Vân Nhiễm một cái. Vũ Liễu có chút cúi đầu, nói nhỏ bên tai Lục Cầm-Không nên lỗ các nàng đi rồi, Tú nhi đến trước mặt Khinh Vân Nhiễm, cười nói-Tỷ tỷ, lúc nãy tỷ thật lợi hại!Khinh Vân Nhiễm nhẹ thở ra một hơi-Không có gì, sau này ta chịu ủy khuất thì muội đừng có xen chỉ cậy mạnh bây giờ thôi, tâm tư của Vương gia, sợ là nàng càng bị gây khó mi thanh tú của Tú nhi nhíu lại,trên khuôn mặt hiện ra lo âu-Bất quá Tú nhi chỉ là một nô tỳ, tỷ tỷ không nên vì muội mà tranh cãi cùng các chủ tử. Nếu sau này các nàng trả thù tỷ thì biết làm thế nào?-Đứa ngốc này, không cần để ý làm gì!Khinh Vân Nhiễm than nhẹ một tiếng, lãnh đạm cười nói-Chúng ta không thể quên được việc chính, nhanh đi chao!Tú nhi gật đầu, nhìn bóng lưng Khinh Vân Nhiễm, khóe miệng nở một nụ cười tươi như hoa, tỷ tỷ trở nên kiên cường, dũng cảm rồi, điều này đáng để nàng vui vẻ.**********************Mặt nước xanh bập bềnh sóng nước, hoa sen nở rộ tản mát ra mùi hương thoang thoảng đi vào lòng người, lá sen nổi lơ lửng trên mặt nước, xanh biếc ướt át, trên lá sen còn đọng nước giống như viên ngọc quý, trong suốt và mềm mại, một trận gió nhẹ phất qua làm tan đi cảm giác khó chịu, oi Bát Giác đình có hai vị nữ tử xinh đẹp đang ngồi, trên bàn đá bày những chén nước trà, điểm tâm cùng hoa quả ướp lạnh,…làm cho người khác có cảm giác thèm tỳ này, ngươi bưng nước trà như thế à?Lục cầm nhìn quần áo thấm đầy nước trà, đôi mi thanh tú vì tức giận mà nhíu lại, một cái tát giáng xuống, đánh cho mặt tiểu nha hoàn lệch sang một bên, khóe miệng rỉ muội, cần gì phải chấp nhặt với hạ Liễu trong mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, nữ nhân này không có đầu óc, cũng có thể lợi dụng được nàng ta, nàng sẽ không đối phó với phụ nữ ngu xuẩn như không mau cút đi!Lục Cầm nổi giận đùng đùng kêu lên, tiểu nha hoàn chạy trối cầm nghiêng đầu, đôi mi thanh tú nhíu chặt, bực mình hỏi-Vũ Liễu tỷ tỷ, mới vừa rồi sao tỷ kéo muội, tiện nhân kia hơn một tháng phải chịu khổ, ngay cả miệng cũng trở nên xảo quyệt rồi. Vô duyên vô cớ phải hứng chịu cơn giận của ả, muội hận không thể nhét đầy độc dược vào cái miệng hèn hạ Liễu hé miệng cười, lắc lắc đầu, sóng mắt kiều mỵ, thản nhiên nhìn về phía Lục Cầm đang bốc hỏa, thấp giọng nói-Muội muội đừng tức giận, dù sao nàng ta nói cũng đúng. Khinh Vân Nhiễm hiện giờ là Vương phi, còn chúng ta vẫn là thiếp. Tính khí Vương gia, không phải muội không biết, trong lòng hắn làm gì có chúng ta. Ngay cả những thị thiếp được sủng ái nhất, kẻ thì bị đá vào doanh trại, kẻ bị ném tới bãi tha ma, có người được cấp rượu độc để tự vẫn. Có kẻ đến xương cốt cũng chẳng muội không phục, tại sao một nữ nhân đã chết lại có thể chiếm được trái tim Vương gia. Đã vậy, giờ một con tiện nhân lại ngồi chễm chệ trên ngôi vị Vương phi? Muội thật sự…Lục Cầm cắn chặt môi, khăn lụa trong tay gần như bị xé gia dù chán ghét nàng, nhưng lại chưa bao giờ có sát tâm với nàng. Từ điểm đó có thể thấy được thủ đoạn của nữ nhân kia không phải bình thường. Nếu muội không thăm dò trước, mà lỗ mãng xông đến chỗ Vương gia, thì tỷ không biết ai sẽ là người phải chịu thiệt Liễu nhẹ hớp một ngụm trà, dù sao thì muốn trừ bỏ cả hai, không cần phải vội theo ý của tỷ, chúng ta nên đối phó với ả “Vương phi” kia như thế nào?Lục Cầm khôi phục tâm trạng, dần bình tĩnh trở lại. Nàng nhìn Vũ Liễu, trong mắt hiện lên một tia lạnh thì có nhiều, nhưng muội muội phải chịu khó hy sinh một môi đỏ mọng quyến rũ hé mở, ăn một viên vải, sau đó cầm lấy khăn tơ tằm lau khóe môi, cười lạnh một tỷ nói thử Cầm nhất thời sửng sốt, không ngờ dưới khuôn mặt đang mỉm cười kia lại là một con hồ ly tinh. Bình thường nàng làm bộ ngây ngô, ngu xuẩn, nhưng chẳng qua cũng chỉ là mặt nạ ngụy trang mà thôi. Một ngày nào đó phải cho nàng nếm thử mùi vị “gậy ông đập lưng ông” mới ghé tai lại mắt lấp lánh, quyến rũ chợt lóe lên, trong lòng Lục Cầm nở hoa. Nàng hiểu rất rõ, không cần phải vạch trần sự thật. Vì cho dù là ai, cũng đều có tâm cơ, không ít thì nhiều, muốn thì sử dụng, không thì cất giấu. Điều kiện tiên quyết để tranh giành một thứ gì đó, là rốt cuộc nó có đáng giá hay không? Những thương tổn liên tiếp đến làm cho Khinh Vân Nhiễm mê man nhiều ngày, nàng luôn trong trạng thái bất tỉnh, mãi cho đến khi Tiêu Thần Hiên phái nha hoàn Tú nhi tới chăm sóc nàng thì mới có chút chuyển biến tốt. Tiêu Thần Hiên đứng lặng ở đầu giường, mày kiếm nhíu chặt, cứ đến đêm khuya là hắn không chịu được phải đi xem nàng, hắn ảo não nghĩ lại hành động kỳ quái của mình, không khống chế được, loại hành vi lén lút căn bản khoogn phải là tác phong của hắn, nhưng nếu nàng tỉnh lại thì hắn sẽ lại giương cung bạt kiếm, đấu một ngươi chết thì ta mặt hắn, nnagf chưa bao giờ, bày ra bộ dáng nữ tử nhu tình, luôn dùng lời nói chọc giận hắn, làm hắn hận không thể bóp nát nàng, chỉ cần nghĩ đến nàng cùng Duẫn Mặc Băng ở cùng một chỗ với nhau, nhớ tới có nam nhân từng thấy qua thân thể của nàng là hắn không cách nào kiềm chế được tâm tình phẫn nộ của mình, ngực như có một ngọn lửa dữ dội thiêu tôn của hắn phủ nhận rằng mình vì ghen mà phẫn nộ. Đáng chết! Hắn làm sao có thể đối với một phụ nữ lòng dạ độc ác sinh ra cảm tình, sao hắn có thể đối với hung thủ hại chết Minh Nguyệt mà nhân từ nương tay. Tâm hắn động làm chính mình áy náy. Hắn nhắm mắt lại, dứt khoát xoay người rời đi, không nên vì nàng mà nhiễu loạn tâm Nguyệt không bao giờ có thể trở về bên cạnh hắn nữa, đây là sự thật không cách nào thay đổi được, hắn chỉ có thể hành hạ nàng dã man thì mới giảm bớt mối hận trong lòng.********************Khinh Vân Nhiễm nằm trên giường, thân thể gầy yếu suy nhược, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy, một vài sợi tóc vương vãi dính lên mặt, đôi mắt đen tuyệt đẹp trống rỗng vô thần, cả người như búp bê không chút tức giận, thân thể cứng ngắc, không hề nhúc nhi cố nén nước mắt, tỷ tỷ như vậy làm Tú nhi rất đau lòng, bưng bát nhẹ giọng nói-Tỷ tỷ, ăn một chút gì đi!Sau đó múc một thì cháo vào miệng Vân Nhiễm phối hợp há miệng, chậm rãi nuốt, vẻ mặt vô hồn, nàng hy vọng mình may mắn, trong đầu nàng tính toán rất nhiều biện pháp trốn đi, nàng không thể tuyệt thực, muốn chạy trốn thì phải có thể lực, nếu không nửa đường bị bắt về cũng bị hành đùi muốn hoàn toàn hồi phục, nhanh thì một tháng, chậm thì ba tháng, nàng an ủi chính mình, nhẫn nại thêm mấy tháng thôi, nàng nói chính mình cần tỉnh táo lại, không thể bị động nhi thở phào nhẹ nhõm, buông bát, cười cười, vui mừng nói-Như vậy được rồi, người không muốn ăn nhưng hài tử lại muốn Vân Nhiễm thừ ngươi ra, con mắt giật giật, đôi mắt dần khôi phục, trong suốt sáng ngời, nàng nhìn Tú nhi, thấp giọng cầu khẩn-Tú nhi, đáp ứng ta, không nói chuyện này cho bất luận kẻ nhi không ngừng gật đầu, trịnh trọng nói-Tú nhi tuyệt đối sẽ không đi nói lung tung. Nhưng tỷ tỷ, chuyện này chỉ giấu được nhất thời chứ không lừa được cả đời, bụng lớn dần thì Vương gia sớm muộn cũng phát hiện không đâu, ta sẽ không ở lại chỗ này… Ta sẽ quay về phủ Thừa tướng!Khinh Vân Nhiễm phút chốc sửa lại lời nói, chuyện chạy trốn nên giấu trong lòng, nhiều người biết sẽ càng nguy hiểm tỷ, có một số việc muội biết là không nên nói cho tỷ, làm tỷ phiền lòng, nhưng Tú nhi thấy không đành lòng!Tú nhi thở dài, muốn nói lại thôi, ánh mắt không giấu được tức nhi khổ sở nhìn tỷ tỷ, mấy ngày nay từ khi tỷ tỷ đỡ bệnh, người ngày càng gầy thêm, có khi cả ngày không nói quá mười câu, khuôn mặt xinh đẹp hiện đầy sầu bi, Vương gia cũng không đến thăm nàng, những người khác đối với tỷ tỷ lại là không nghe không hỏi, mặc dù có người ở phủ Thừa tướng đến thăm nhưng bị Vương gia lãnh khốc từ chối ở ngoài cửa, tại sao người nhà Vương phi nương nương khong dám lý luận cùng Vương gia?-Cuối cùng là có chuyện gì?Khinh Vân Nhiễm buông mắt, lông mi run rẩy, thản nhiên ngày trước, Vương gia không biết mang ở đâu về một nữ tử đang hôn mê, mấy ngày nay luôn túc trực bên người nàng ta không rời, nghe nha hoàn hầu hạ cô nương đó nói, các nàng từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy Vương gia như vậy, quả thực là đã thay đổi biến thành một người khác, đối với cô nương kia luôn bảo vệ như cầm ngọc quý trong tay mà sợ vỡ, ngậm trong miệng mà sợ nó nhi vắt mi, lòng đầy căm phẫn nói tiếp-Tỷ tỷ, nếu người không hành động, sợ rằng vị trí Vương phi này khó lòng giữ mắt Khinh Vân Nhiễm lóe lên, thản nhiên nói-Muội hỏi thăm chuyện này ở đâu?Miệng Tú nhi giật giật, cái miệng nhỏ nhắn méo xẹo, tức giận nói-Chuyện này mà cần hỏi thăm sao? Khắp Vương phủ đều truyền chuyện này rồi, sáng nay cô nương kia tỉnh dây, chủ tử khắp các đình viện đều đi bái kiến, nghiễm nhiên biến nàng ta trở thành nữ chủ nhân của Vương phủ này rồi!Khóe miệng Khinh Vân Nhiễm vẽ ra một điệu cười trào phúng, nghĩ không ra người tàn bạo như vậy sẽ có tính tình ôn nhu đến thế. Bất quá chuyện này chẳng có liên quan gì đến nàng, ý nàng đã quyết, vô luận thế nào cũng phải rời khỏi nơi này, mặc kệ cuộc sống bên ngoài có bao nhiêu khó khăn thì còn tốt hơn là ở lại chỗ này chịu đựng hành nhi nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Khinh Vân Nhiễm, không khỏi hỏi-Tỷ tỷ, người không sốt ruột chút nào sao? Chẳng lẽ người muốn đem vị trí chính thê này đi dâng cho người phụ nữ không rõ lai lịch kia?Khinh Vân Nhiễm quay sang, ánh mắt thản nhiên, nói-Tú nhi, nếu hắn đồng ý cho ta một phong hưu thư, ta sẽ không đau khổ đến thế! Vị trí Vương phi cái gì, đều là hư danh, ta chưa bao giờ muốn nó cả!Tú nhi chấn động, không thèm nhắc lại, tỷ tỷ thật sự là rất hận Vương gia, ánh mắt nàng tràn đầy bi thương đau khổ, thương tổn như vậy, sợ là không thể nào chữa lành.*********************Cuộc sống yên lặng như vậy trôi qua trong một tháng, lúc này Khinh Vân Nhiễm cảm giác chân mình đã hồi phục như cũ, liền phân phó Tú nhi cầm gậy chống đến, nàng muốn xuống giường đi lại một tay cầm gậy chống, đi lại khó khăn làm trán nàng ướt đầy mồ hôi, nàng tập tễnh đi lại trong phòng, dây xích dưới chân làm nàng đi khổ sở, nàng xoay người tiếp tục Thần Hiên đối với nàng không nghe không hỏi, chỉ độc sủng nữ tử tên Thiên Tuyết kia, làm cho đông đảo thị thiếp trong phủ có ánh mắt ghen ghét dời khỏi người nàng, nhốt nàng ở chỗ này cũng tốt, có thể an tâm dưỡng thai, bởi vì thân thể quá mức gầy yếu, mẫu thể dinh dưỡng không đủ làm bụng nàng ba tháng rồi mà không hề nhìn xác định, Tiêu Thần Hiên đã quên mất sự tồn tại của nàng rồi, vì thế mà nàng mừng thầm. Đột nhiên hắn tới như một bóng ma làm nàng vừa khiếp sợ vừa phẫn Vân Nhiễm lẳng lặng nhìn thân ảnh mặc y phục màu tím, Tiêu Thần Hiên gương mặt tuấn mỹ, trong mắt toát lên vẻ bất an, trấn định nhìn hắn, không chớp ngươi đen thâm thúy của Tiêu Thần Hiên nhìn nàng, đôi mắt không có mừng rỡ cùng phẫn nộ, nói-Ngươi mang thai rồi?!?Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm thẳng tắp nhìn về phía Tú nhi, trong lòng dâng lên bi ai, Tú nhi nhìn vẻ mặt nàng, vội vàng quỳ xuống xua tay nói-Vương phi, không phải Tú nhi, thật sự Tú nhi không hề nói…Tiêu Thần Hiên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tối đi, nói-Bổn Vương không nghĩ ngươi lại có tâm cơ như vậy!?Thân thể Khinh Vân Nhiễm cứng ngắc, kinh ngạc nhìn hắn, ôm bụng, lạnh lùng nói-Hài tử này là của ta, không phải là của ngươi!Nghe vậy, con mắt Tiêu Thần Hiên dâng lên phẫn nộ tuyệt đỉnh-Khinh Vân Nhiễm, ngươi…Lúc này bên ngoài có một thanh âm ôn nhu dễ nghe truyền đến-Hiên, chàng ở bên trong sao? ọe, ghê người cái giọng nàyLần đầu tiên Tiêu Thần Hiên thu đi ánh mắt phẫn nộ, xoay người cấp bách đi ra ngoài, một lát sau nghe được thanh âm khẩn trương của hắn-Thiên Tuyết, ta không phải nói nàng đợi ta trong phòng sao? Nàng tới nơi này làm gì?Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, ẩn chứa nhu tình nhè hỏi nha hoàn thì biết chàng đã đến nơi này rồi!Thiên Tuyết hé mắt cười, kéo tay hắn, điềm nhiên hỏi-Chàng không phải nói hôm nay sẽ dạy thiếp cưỡi ngựa sao? Thiếp không chờ được nữa rồi!-Ngày hôm qua nàng không phải nói muốn đi thả diều, sao bây giờ lại muốn cưỡi ngựa?Tiếng nói Tiêu Thần Hiên ôn nhu, lãnh đạm cười nói-Ta dẫn nàng đi làm luôn hai Vân Nhiễm ở trong phòng nghe bọn họ nói chuyện với nhau, không khỏi giật mình vài giây, thật sự không thể tưởng tượng được nam nhân tàn bạo vô tình đó sẽ có lời nói ôn nhu như vậy, thanh âm nhu tình như nước làm nàng rợn tóc Tuyết lo lắng một hồi lâu, nhăn mặt nhăn mũi, nói-Ôi, thiếp có thể cưỡi ngựa lại còn cùng chàng thả diều, đúng là không gì vui hơn!-Nàng về phòng chờ ta, ta xử lý tốt chuyện này đã, sau đó sẽ dẫn nàng đi, có được không?Tiêu Thần Hiên trầm ấm hỏi, Thiên Tuyết gật đầu, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa Nam Phong viện, thoáng nhìn qua, mỉm cười nói-Vương phi của chàng ở chỗ này phải không? Tên gốc Bảy ngược khí phiThể loại Xuyên không, ngược tâm ngược thân rất rất ngược >.

truyen that nguoc khi phi