truyện duyên âm tiền kiếp

Tải Nhạc chuông Nhân Duyên - Phạm Quỳnh Anh - Người Yêu Tiền Kiếp OST miễn phí cho điện thoại, Nhân Duyên - Phạm Quỳnh Anh - Người Yêu Tiền Kiếp OST nhac chuong mp3 chất lượng cao nhất Anh Vi Cá - Vi Cá Tiền Truyện OST - BlackBi. 387 7072 . Phim hoạt hình Scootby Doo. 399 9396 Truyện Chuyển Sinh Nhân Duyên Tiền Kiếp. 648 63,181 . Chapter 18 2 Năm Trước Hot. Neta Chara Kari Play No Tsumori Ga Isekai Shoukan ~Mayoibito Wa Josei No Teki Ni Ninteisaremashita~ 1,766 191,191 Kẻ làm trung gian giữa cõi người và âm phủ trong Truyện Kiều là nhân vật đạo nhân. Vị này được nói là có khả năng thông huyền, phi phù trí quỷ, có thể xuất thần, đến được với cõi âm và cõi tiên: Gần miền nghe có một thầy/ Phi phù trí quỷ, cao tay thông huyền/ Trên tam đảo, dưới cửu tuyền/ Tìm đâu thì cũng biết tin rõ ràng. Drama, Television Tháng Chín 7, 2022. Trong tập 27, bà Phú nhờ Phan làm giấy tờ để nhường lại toàn bộ tài sản cho Hai Lương. Tuy nhiên bà không biết rằng một cái bẫy đã được giăng ra: Phan và Thúy thông đồng lừa Hai Lương ký lại giấy tờ. Giờ đây Thúy cũng đã chính thức Phim Thanh Xà: Tiền Duyên khi lên sóng đã bị khán giả xứ Trung chê bai không tiếc lời, thậm chí còn gọi là "phim rác". Bộ phim được chấm điểm trên Douban chỉ 4.2, với số lượng chấm 1 và 2 sao áp đảo. Đáng nói là ban đầu phim còn được chấm 4.3, nhưng điểm số cứ tụt Nếu để duyên âm theo lâu sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của bạn nên việc hóa giải duyên âm là điều vô cùng quan trọng. Để có thể cắt duyên âm thì các bạn phải làm lễ để có thể cắt được duyên âm. Nhờ thầy pháp cao tay làm lễ cắt duyên âm. Lễ cắt Vay Tiền Online Me. DUYÊN ÂMTrích Hương năm nay đã ngoài ba mươi, mà vẫn chưa có ai lấy. Mà phải chi cô là kẻ xấu xí hay đần độn gì còn có thể hiểu, đằng này cô rất xinh đẹp. Cái hồi mà Hương còn trẻ, trai tráng trong làng theo cô mà xin chết dưới chân đầy cả ra. Ấy vậy mà cô chẳng thể có một mối tình nào trọn vẹn cả. Dân làng đồn đoán rằng, chỉ cần người đàn ông nào yêu cô, thì lập tức xảy ra chuyện không may. Một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn ngàn, từ đó trở đi người ta chỉ thấy cô lẻ loi đi về một mình. Không người con trai nào dám lại gần cô nữa, cũng chẳng kẻ nào dám mon men lại để yêu Hương, từ thuở nhỏ đã nằm mơ thấy những giấc mơ rất kì lạ. Khi thì thấy mình bị trói giữa một đám người, có cả những người trông như là quân lính nói tiếng Campuchia xung quanh. Khi thì thấy bản thân đang cố gắng bỏ chạy, tay còn bị ai đó kéo đi. Khi thì núp trong một cái bụi cây nào đó, mặc cho đám quân lính kia lùng sục. Điều đặc biệt hơn, trong mỗi giấc mơ ấy luôn xuất hiện một người đàn ông. Cả người ông ta luôn mờ mờ ảo ảo, khiến cô chẳng thể nhìn ra được khuôn mặt ông ta ra sao. Nhưng cái giọng nói lạnh lẽo của ông ta thì cô luôn nhớ rõ ràng"Về đi...""Về với chồng của em...""Nhớ ra chưa? Đã nhớ ra chưa?"Cứ như vậy mà lặp đi lặp lại mấy lần, khiến Hương sợ hãi. Rốt cuộc người đàn ông đó là ai? Những giấc mơ đó là gì? Tại sao Hương có cảm giác nó rất quen thuộc? "Viết cho mùa lá rụng ... Có những ngày ẩm ương đến kì lạ. Thu đến từ bao giờ lòng cũng chẳng buồn nhìn ngắm. Phải chăng thanh xuân dở dang kia không còn chỗ cho lãng mạn sinh sôi. Ừ thì lá rơi,ừ thì là gió heo may,là mưa bất chợt, là mặt hồ phẳng lặng,là trời trong xanh. Rồi thì sao ?Mùa thu năm ấy thật đẹp. À không,phải là mùa thu năm ấy có anh thật đẹp làm sao. Giữa cái nắng khủng khiếp của mùa hạ,tôi thật sự mong chờ cái tiết trời mát mẻ trong lành của mùa thu. Trong khoảnh khắc giao mùa ấy, tôi lại bất chợt gặp anh. Tôi đắm chìm trong đôi mắt,trong nụ cười giọng nói ấm áp của anh. Anh làm tôi quên mất rằng ,mùa thu còn chưa kịp đến. Đâu là gió heo may,đâu là mùa lá rụng,đâu là những cơn mưa bất chợt trên phố. Anh mang mùa thu đi đâu mất rồi? Thu đẹp nhưng cũng buồn lắm. Khi ta vừa đủ trưởng thành để thưởng thức,đắm chìm trong khoảng trời thơ mộng đó thì thu lại bất chợt đổ cơn mưa tầm tã, như thách thức mọi giác quan lãng mạn của con người. Cuối cùng thu rời đi,bỏ lại cả một thanh xuân ướt đẫm. Không sao,thu của đất trời sẽ lại đến như vốn dĩ nó vẫn thế. Chỉ là chàng trai năm 17 tuổi ấy đã mang mùa thu của tôi đi mất rồi. Thanh xuân tinh nghịch như gió heo may vậy. Khẽ rối tóc em rồi chờ ai đó đến sửa lại. Cuối cùng chỉ có mặt hồ là thấy em soi bóng vén tóc mai. Có lẽ người ta đúng. Không có thanh xuân nào là mãi mãi. Chỉ có những khoảnh khắc tuyệt vời của thanh xuân mới là vĩnh viễn. "Chap 1 anh gì ơi,a ơi. Đây là ở đâu vậy a. Tôi hỏi người đàn ông đang đứng chỗ gốc cây đa. Nãy giờ chẳng biết đi đâu mà tôi lạc vào nơi hoang vu quỷ quái này nữa. Người đàn ông từ từ quay đầu lại,nở một nụ cười hiền lành nhưng đầy bí ẩn. Anh ta từ từ tiến lại phía tôi và hỏi-cô gái sao cô lại ở chẳng biết nữa. Lúc nãy đang đi ngoài đường,tôi thấy có con mèo rất đẹp,chạy theo nó mãi thì lạc đến đây. Đây là đâu vậy anh. Anh ta bỗng đăm chiêu lại,giọng nói có vẻ hơi hốt hoảng-tôi là người sống ở đây lâu năm. Ít khi ra ngoài nên không biết giúp cô thế nào đây. Đây là làng Âm Thiên của tôi,để tôi dẫn cô vào làng xem có ai giúp được cô ko hiểu sao đứng trước người đàn ông này,tôi lại thấy thân thuộc lạ kì,chẳng có cảm giác sợ hãi,tuyệt nhiên theo anh ta mà không cần suy ơi. A tên gì vậy-tôi tên Luân. Còn cô-e tên Nhi. A bao nhiêu tuổi rồi-cách đây 10 năm,tôi 17 bật cười với cách trả lời hài hước của anh ta nhưng sao trên nét mặt ấy lại có chút buồn buồn khi trả lời câu hỏi của tôi- vậy giờ anh 27 tuổi rồi Giọng anh ta trầm xuống,đưa mắt nhìn ra xa xăm-em mới có 17 thôi à. Thua a những 10 tuổi. Hay mình xưng anh em đi ta chỉ gật đầu mà không trả lời lại. Mãi mê nói chuyện,tôi nhìn lại thì đã đi được một đoạn xa,phía trước là một con sông rộng sông này là đến nơi tôi ở rồi. Chút nữa đi đò,người ta có mời nước thì em đừng uống có chút thắc mắc nhưng tôi không hỏi lí thêm vài bước,con sông đã hiện rõ trước mặt. Khung cảnh ở đây mới thơ mộng làm sao. Người ngồi buôn bán tấp nập hai bên ven sông,thuyền đò neo đậu xung quanh trông bình yên đến kì lạ nhưng tuyệt nhiên không ai nói với nhau điều gì. Người bán thì bán,người mua đến mua,nhìn mặt nhau cười nhưng chẳng hề giao tiếp. Đang miên man suy nghĩ thì anh ta lên tiếng-đò đến rồi,em đi theo tôi. Nhớ chút nữa qua sông,có một cụ bà mời nước uống,em không được uống đâu nhé. Câu nói của anh ta làm tôi bất chợt hoang mang. Kì lạ,chỉ là cốc nước thôi sao lại nhất định không cho tôi uống. Trong lòng đầy nghi hoặc,tôi tính không đi nữa. Nhưng như thấu hiểu được cõi lòng tôi-lên đi em,đừng sợ. Chút nữa qua sông tôi sẽ nói em biết. Rồi a ta nở nụ cười ma mị như lúc mới gặp nhau. Chẳng hiểu sao tâm trí tôi lúc đó như bị mê hoặcvà cứ thế lên đò theo anh bên kia sông,quả thật có một cụ già đang ngồi ở bến. Trên bàn là một ấm nước và chiếc cốc đã được rót đầy. Anh ta tiến đến chỗ của bà cụ-cháu chào bà. Bà ơi cô bé này đi lạc vào đây. Bà có biết đường nào để ra phố ko ta như không quan tâm đến anh ấy,đưa ánh mắt dò xét nhìn về phía tôi-này cô gái,không tốt,không tốt rồi. Nào uống đi,bà chỉ đường cho mà về. Nói rồi bà đưa cốc nước đã rót sẵn cho tôi. Nhớ lời a Luân dặn,tôi ko dám cháu cảm ơn bà. Cháu ko khát. Bà ơi bà có biết đường nào ra lại phố,chỗ cháu ở ko ạ. Cháu đuổi theo con mèo rồi đi lạc vào cụ bỗng bật cười khanh khách làm tôi hơi giật là con mèo của ta nuôi. Đi lạc đâu mấy hôm nay mới về. Phải cháu đi theo con này ko. Bà ta chỉ tay về phía căn nhà lá,quả nhiên chính là con mèo mà tôi đã đuổi theo. Kì lạ,sao nó lại ở đây được. Nói đoạn bà bảo anh Luân vào nhà bế con mèo ra cho cô gái,uống nước đi cháu. Đừng sợ. Uống rồi ta chỉ đường cho cháu về. Uống điGiọng nói của bà cụ cứ như văng vẳng từ xa xăm,loanh quanh mãi trong đầu tôi. Đầu óc tôi như bị mê mị,cầm cốc nước lên và uống một hơi hết sạch. Vừa đặt cốc nước xuống,anh Luân hớt hải chạy ra quát-này sao em lại uống nước hả,bà ơi bà sao bà...Chỉ nghe đến đó thôi bỗng dưng đầu óc tôi quay cuồng,mọi thứ như tối sầm lại,chẳng còn nhận thức được mọi chuyện xung quanh,chỉ nghe văng vẳng tiếng cười của bà cụ bên ơi...dậy đi con. Nhi ơi... Lúc Hương tỉnh lại, đã là vào lúc xẩm chiều, không gian bị bao trùm bởi một không gian âm u khó tả. Mới đầu thì cô không mở mắt nổi, đôi mắt như bị đè nặng lại. Phải đến một lúc sau, cô mới lờ mờ nhận ra nơi mình đang nằm trong một căn phòng dán đầy bùa chú, bao phủ chung quanh là một màu đỏ kì dị. Đôi mắt cô đảo quanh rồi dừng lại ở phía cửa phòng. Có ai đó đã thắp lên hai cây đèn cầy, đặt vào hai bên cửa. Ánh sáng của chúng cứ lập lòe từng đợt, tạo ra không khí âm u bất tận. Nuốt một ngụm nước bọt, Hương khẽ khàng đặt chân xuống đất rồi bước đến gần chúng. Đến nơi, cô mới phát hiện giữa hai chân đèn cầy buộc một sợi chỉ, ngay phía đối diện thì chỉ để một ly nước đựng một đoạn đợt lạnh sóng lưng và sợ hãi truyền đến, khiến Hương nuốt nước bọt. Nếu đặt ở vị trí như này, thì cô khó lòng mà mở cửa huống chi bước ra ngoài. Bàn tay cô đặt lên tay nắm cửa để mở thử thì phát hiện nó đã khóa chặt, như vậy là cô đã bị giam thật rồi sao?"Cảm ơn các người đã giúp đỡ ta, việc hôm nay để các người ra mặt thật mạo hiểm.""Không cần khách sáo, bọn ta chỉ có thể giúp đến dây thôi."Bên ngoài cánh cửa vang lên tiếng của chồng Hương và người thiếu niên rắn. Sự tò mò xâm chiếm khiến cô không tự chủ được liền ghé sát tai vào cửa để lắng nghe. Dường như ở phía bên đó không chỉ có hai người, vì cô nghe thấy tiếng rất huyên náo. Có cả những âm thanh ly rượu chạm vào nhau và những câu chúc tụng không ngớt. Thế nhưng có một đoạn nói chuyện làm Hương chú ý."Tốn công sức bao nhiêu kiếp như vậy, cuối cùng cũng thành công rồi.""Chỉ là sắp thôi, bây giờ chỉ mới hoàn thành bước đầu. Còn đến hơn hai năm nữa mới có thể yên tâm.""Dù gì thì con quỷ kia bị đả thương như vậy cũng không cản trở được nữa rồi."Trong đầu Hương thoáng chốc trở nên mơ hồ khi nghe xong cuộc nói chuyện ấy. Dường như chồng cô đang mưu tính chuyện gì đó và còn liên quan đến cả con quỷ kia nữa. Thế nhưng cô nghĩ hoài, nghĩ mãi vẫn không biết được anh ta rốt cuộc muốn làm một hồi lâu, Hương lại đưa mắt nhìn bốn bề xung quanh mình. Ngoài bốn bức tường lạnh lẽo, duy chỉ có một cái cửa sổ nhỏ ở phía trên đầu giường. Ánh sáng từ bên ngoài hắt vào xen qua những kẻ hở của khung sắt, yếu ớt vô cùng. Cô nhẹ nhàng bước từng bước để không làm kinh động đến đám người bên lên trên giường, Hương ráng nhướn người để đưa mắt nhìn ra ngoài qua cáu cửa sổ bé tí ấy. Khung cảnh ở phía bên kia cái ánh sáng mờ ảo ấy là mọi thứ đã chìm ngập trong cái màu xám cuối ngày. Từ đây cô còn có thể nghe những cơn gió thổi qua từng đợt, thật vui tay biết mấy. Khẽ tựa đầu lên cái bậu cửa ấy, Hương mông lung nhìn ra đó. Đột nhiên trong cô bây giờ đang khao khát một ngày được bước chân ra ngoài, được hít thở một chút không khí trong lành. Nhất định khi chồng cô trở vào, cô sẽ kêu anh ta dẫn cô ra ngoài."Cờ oạc!" – Bên tai Hương vang lên tiếng quạ kêu và cả tiếng vỗ cánh của nó. Rồi trong một lúc lâu, một con quạ bay đến đậu trên một cành cây đối diện với cửa sổ. Đôi mắt Hương nhìn chằm chằm vào nó và nó dường như cũng đang nhìn cô. Kì lạ nhất là cô cảm nhận rõ ràng là con quạ ấy mang theo một luồng âm khí nặng ức đáng sợ về con quỷ lần nữa hiện lên trong đầu Hương, khiến cô không tự chủ mà ngồi sụp xuống. Nỗi ám ảnh vì những cơn đau đớn, ánh mắt kì thị,... và cả những âm thanh chập chờn vọng về từ phía âm ti địa phủ. Tất cả trong thoáng chốc hiện về, khiến đầu cô đau như búa ôm lấy đầu, nằm gục trên giường rồi co rúm người lại. Con quỷ đang ở gần nơi đây, cô có thể biết được rất rõ ràng. Mùi âm khí nặng nề nơi sóng mũi, cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương ám ảnh và bám chặt lấy cô không buông. Những giọt nước mắt chực trào nơi khóe mắt, khuôn mặt xinh đẹp của cô thì nhăn nhúm lại. Cơn đau nhói lên từng đợt, khiến cô cảm tưởng bản thân sắp chết đi vậy."Cạch!" – Cửa phòng mở ra, bóng một người đàn ông đứng đó chắn hết chỉ để lọt một chút ánh sáng yếu ớt. Hương đưa mắt nhìn đến, lờ mờ nhận ra cái mặt nạ hổ quen thuộc đã từng nhìn thấy. Thế nhưng cô chẳng thể làm gì ngoài co người lại, cố gắng đè nén những cơn đau kia xuống. Gã đàn ông bước từng bước đến gần cô, trên tay cầm một chén thuốc. Đến cạnh giường, anh ta dùng tay còn lại đỡ Hương ngồi dậy rồi đưa thứ thuốc đó đến gần miệng cô. Cái mùi ngai ngái lại tanh tưởi khiến cơn buồn nôn trong cô dội lên, làm cô lập tức lấy tay đẩy nó ra xa. Lúc này, người đàn ông kia mới cất giọng nói"Uống thứ này đi, nó sẽ giúp cô đỡ đau đầu hơn."Nói rồi anh ta không đợi Hương trả lời, anh ta liền đem chén thuốc đổ thẳng vào miệng cô. Vị đắng nghét tràn vào trong khoang miệng và cái mùi tanh thì xộc thẳng vào mũi Hương khiến cô không chịu nổi mà nôn ra. Toàn thân của cô bị anh ta kiềm chặt lại, không thể nào giãy giụa dù chỉ một chút nào."Buông ra..."Trong cơn mê man, Hương thì thào nói với chồng cô để anh ta có thể buông cô ra. Nào ngờ anh ta vì vậy mà càng siết chặt hơn, làm cô suýt chút nữa ngạt thở. Chỉ đến khi chén thuốc kia đã vơi đi gần hết, thì cô mới được thả ra."Ọe!" – Hương ói ra một lượt tất cả, rồi nằm gục xuống giường. Người đàn ông kia đặt chén thuốc xuống bàn, sau đó dùng tay vuốt vuốt ngực cô. Cử chỉ và hành động của anh ta rất ân cần, khiến cô không khỏi cảm động."Anh tên là Khan Kum?""Không, đó là tên kiếp trước. Muốn thì gọi Tấn là được."Giọng nói của Tấn trầm trầm, khiến Hương cũng vơi bớt lo sợ. Đôi mắt cô khẽ nhìn vào mắt anh ta sau lớp mặt nạ kia, cảm giác dường như đã thấy ở đâu rồi vậy. Bàn tay cô vô thức giơ lên định chạm vào gương mặt anh ta liền bị chặn ngay lập tức. Bàn tay cô bị bàn tay thô ráp của Tấn nắm chặt giữ lại, không cho cô chạm vào mặt anh mắt của hai người cứ nhìn thẳng vào nhau, nhưng dường như họ vẫn không hiểu trong lòng đối phương muốn cái gì. Sự tò mò dâng lên ngày một lớn trong Hương,khiến cô không kìm được tham vọng muốn nhìn thấy mặt người chồng. Nhưng cô biết rõ rằng anh ta nhất định sẽ không để cô dễ dàng khám phá ra bí mật gian xung quanh hai người bị nhấn chìm bởi sự ngột ngạt và căng thẳng mất một lúc lâu. Sau đó thì Tấn chủ động buông tay ra, thu dọn chén thuốc và đống ói của Hương rồi mau chóng bước ra ngoài. Trước khi anh ta đóng cửa lại còn cẩn thận dặn dò cô rằng"Đừng có ra ngoài, nếu không thì tôi không chắc chắn cô còn sống đâu.""Nhưng mà...""Nghe lời!"Vừa nói, Tấn vừa đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hương. Ngay lúc ấy cô cảm giác nếu bản thân cô không nghe lời anh ta thì ắt hẳn là kết cục sẽ rất tồi tệ nên đành gật đầu đồng ý. Nhận được câu trả lời theo ý mình, Tấn liền lập tức đóng và khóa cửa phòng trong thoáng chốc lại trở về cái vẻ âm u và đáng sợ vừa nãy. Hương co rút người lại, mắt láo liên nhìn xung quanh một cách dè chừng. Cơn đau đầu của cô vừa đỡ, thì cô lại bị hàng trăm câu hỏi bủa vây lấy. Tại sao Tấn lại nhốt cô ở nơi này, phải chăng là căn phòng này có thể bảo đảm an toàn được cho cô? Chồng cô rốt cuộc là ai và tại sao cô không thể thấy mặt? Con quạ kia từ đâu bay đến?...Hàng tá, hàng trăm, hàng nghìn câu hỏi cứ bám chặt lấy tâm trí của Hương khiến cô không thể nào ngừng suy nghĩ. Thế rồi cô lại chậc lưỡi, bởi cô nghĩ đời này cô còn gặp không ít chuyện kì dị hay sao mà còn đắn đo với những thứ kì lạ đó. Và rồi cô nghĩ đến ông bà Tám Tàng, ba má, đang ngày ngày lo lắng và hi sinh cho cô. Đột nhiên Hương cảm thấy nhớ họ đến da diết, nước mắt cũng tự nhiên chảy ra từ lúc nào. Cô cứ nằm đó khóc đến khi mệt lả đi rồi từ từ thiếp dần đi trong cơn mụ mị. Và rồi đêm hôm đó, Hương nằm mơ thấy một giấc mơ kì quái nhất từ trước đến nay. Tác Giả Ngô Hạ ChiThể loại Đô Thị, Linh Dị, Tâm LinhGiới thiệuHương năm nay đã ngoài ba mươi, mà vẫn chưa có ai lấy. Mà phải chi cô là kẻ xấu xí hay đần độn gì còn có thể hiểu, đằng này cô rất xinh đẹp. Cái hồi mà Hương còn trẻ, trai tráng trong làng theo cô mà xin chết dưới chân đầy cả ra. Ấy vậy mà cô chẳng thể có một mối tình nào trọn vẹn làng đồn đoán rằng, chỉ cần người đàn ông nào yêu cô, thì lập tức xảy ra chuyện không may. Một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn ngàn, từ đó trở đi người ta chỉ thấy cô lẻ loi đi về một mình. Không người con trai nào dám lại gần cô nữa, cũng chẳng kẻ nào dám mon men lại để yêu Hương, từ thuở nhỏ đã nằm mơ thấy những giấc mơ rất kì lạ. Khi thì thấy mình bị trói giữa một đám người, có cả những người trông như là quân lính nói tiếng Campuchia xung quanh. Khi thì thấy bản thân đang cố gắng bỏ chạy, tay còn bị ai đó kéo đi. Khi thì núp trong một cái bụi cây nào đó, mặc cho đám quân lính kia lùng sục. Điều đặc biệt hơn, trong mỗi giấc mơ ấy luôn xuất hiện một người đàn ông. Cả người ông ta luôn mờ mờ ảo ảo, khiến cô chẳng thể nhìn ra được khuôn mặt ông ta ra sao. Nhưng cái giọng nói lạnh lẽo của ông ta thì cô luôn nhớ rõ ràng"Về đi...""Về với chồng của em...""Nhớ ra chưa? Đã nhớ ra chưa?"Cứ như vậy mà lặp đi lặp lại mấy lần, khiến Hương sợ hãi. Rốt cuộc người đàn ông đó là ai? Những giấc mơ đó là gì? Ánh mắt Khan Kum lấp ló dưới ánh lửa đã chuyển qua một màu đen ngòm đầy đáng sợ. Hắc bạch xà nhe nanh, liên tục thè lưỡi chỉ chực chờ bổ tới Hương. Anh ta tiến đến một bước, cô và thằng bé lại lùi về sau ba bước. Cho đến khi phía sau lưng họ chỉ còn là vách động không thể lùi lại nữa."Ta là chồng em, em lại không tin ta mà bỏ trốn sao?"Khan Kum đã tiến dần đến sát trước mặt Hương, cả hai chỉ còn cách nhau một bước chân. Dùng một tay bóp chặt mặt của cô, anh ta khiến cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt vô hồn của mình. Giống như một con cá bị đặt lên thớt, cô vừa vùng vẫy trong vô vọng vừa hét lên"Buông tao ra! Tao biết tất cả rồi. Mày không phải chồng tao, thứ mày muốn có chính là trái tim này của tao mà thôi!"Gương mặt đang tràn đầy mỉa mai của Khan Kum thoáng chốc đanh lại sau câu nói của Hương. Trong lòng anh ta đang cảm thấy không vui, cô có thể cảm nhận nó rõ ràng đến kì lạ. Bàn tay đang bóp chặt cằm cô liền di chuyển xuống bên ngực trái, hai ngón tay kẹp vào nhau tạo thành pháp ấn. Anh ta lầm bầm niệm chú, và rồi ấn mạnh vào."Aaaaa!!!!"Ánh sáng lập tức xuất hiện xuyên qua lớp áo bà ba và cơn đau lúc trước cũng xuất hiện. Hương đột ngột bị chúng xâm chiếm, không đứng vững nổi liền ngã khụy xuống đất. Từ miệng cô thổ ra một ngụm máu đỏ tươi, thấm đẫm vào đất cát và dính lên cả áo bà ba. Thằng bé ở bên cạnh thấy vậy, sợ đến tái xanh mặt mũi, chiếc đèn dầu trên tay cũng rơi xuống đất vỡ bạch xà liền trườn xuống khỏi người Khan Kum. Con màu đen quấn lấy một bên tay Hương, kéo cô giờ đang nửa tỉnh nửa mê đứng phắt dậy. Con màu trắng thì bò lên người thằng bé, dùng cơ thể trói chặt nó lại. Bọn chúng làm xong nhiệm vụ thì đứng yên đợi lệnh của Khan Kum truyền xuống. Anh ta nở một nụ cười quỷ dị, dùng tay ra hiệu lệnh rời tức thì, cả hắc bạch xà đều dùng lực kéo hai người họ ra ngoài cửa động. Không gian trong hang động này chỉ còn một mình Khan Kum và những thứ cũ kĩ. Anh ta bước đến bên cạnh của quan tài đựng xác U Két, cúi đầu xuống gần sát mà thì thầm"Mày bây giờ còn không biết giữ đủ ba hồn bảy vía nữa hay không mà còn định cứu cô ta??"Câu nói của Khan Kum đầy tính mỉa mai, khiến những ngọn đuốc cũng lập lòe vô định. Tựa như là các vong hồn đang cảnh báo anh ta đừng làm bậy nếu muốn giữ mạng. Nào ngờ Khan Kum như giả mù, rút trong tay ra một lá bùa rồi đốt nó lên. Nhìn ngọn lửa đang cháy trên tay mình, anh ta bật cười, giọng cười còn đáng sợ hơn cả ma quỷ"E rằng sau đêm hôm nay, bọn mày ngay cả hồn vía cũng chẳng còn để mà đấu với tao nữa rồi."Dứt lời, Khan Kum vứt lá bùa đang cháy dở vào cái xác của U Két. Ngọn lửa ngay lập tức bùng lên mạnh mẽ, thiêu rụi chỉ còn lại tro bụi. Thậm chí nó còn lan ra cả xung quanh, chưa đầy khắc đã bao trùm cả hang động. Nhìn ánh lửa bập bùng cháy và nghe thấy những âm thanh vọng về từ cõi chết, Khan Kum liền quay lưng bước đi với nụ cười kì dị trên ra đến cổng, anh ta dùng mấy loại bìa chú phong ấn lại cửa hang rồi cùng hắc bạch xà mang hai kẻ kia rời đi. Trên quãng đường trở về, Hương giống như kẻ chìm trong cơn mê không biết đâu là thực đâu là mộng. Cô nghe thấy tiếng côn trùng kêu râm ran bên tai, nghe thấy tiếng thằng bé cứu cô đang gào thét đòi thả ra, nghe thấy giọng cười của Khan Kum. Và rồi Hương còn lờ mờ nhìn thấy bóng lưng anh ta ung dung đi trước mặt. Mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo, giống mộng mà lại vừa giống thực."Cờ oạc!" – Tiếng của con quạ vang lên trong đêm tối mịt mù, nhưng không ai để ý đến nó. Đậu trên một cành cây cao, nó phóng tầm mắt xuống đoàn người của Khan Kum. Giữa bóng đêm, đôi mắt màu đỏ như máu của nó như sáng rực lên."Khan Kum, tao nhất định sẽ gϊếŧ mày rồi đem xác mày phơi thây cho diều tha quạ mổ."Một giọng nói cất lên giữa thinh không vắng lặng, khiến con người rợn cả tóc gáy. Con quạ đã biến mất tự lúc nào, thay vào đó là U Két hiện ra ngồi trên cành cây cao. Vết thương mà Khan Kum ban cho và cả việc anh ta đốt xác đã khiến hắn hao tổn rất nhiều ma lực. Thế nhưng hắn nhất định sẽ không đầu hàng dễ dàng để anh ta đắc thắng như trời bắt đầu ló dạng sau núi, phủ xuống nhân gian bằng những ánh nắng ấm áp đến kì lạ. U Két ngẩng đầu nhìn, rồi cười một cách mãn nguyện. Đêm nay sẽ là cái đêm định mệnh, một đêm sống còn nhất với hắn. Có thể U Két sẽ bỏ mạng dưới tay kẻ mà hắn thù nhất, nhưng nhất định phải cứu người con gái mà hắn yêu nhất. Đôi mắt hắn nhìn xuống cuộn chỉ màu đỏ trên tay, nhẹ nhàng nói"Chờ ta, Chiêm Châu. Nhất định ta sẽ giải thoát cho em."Một cơn gió sớm thổi ngang qua, khiến những tán lá rung lên xào xạt. Hình bóng của U Két cũng vì vậy mà bay theo gió mất tự lúc nào, chỉ còn lại một nhành cây trơ trọi đến đáng thương đón nắng. Khung cảnh nhuốm màu buồn bã đến não lòng trở về nhà, Khan Kum dẫn Hương đi tắm rửa sạch sẽ bằng lá ngải rồi vận cho cô một bộ quần áo kì lạ. Từ trên xuống dưới là bộ bà ba lụa màu trắng tinh khôi, ở phía ngực trái vẽ một trận đồ kì quái. Anh ta trói hai tay hai chân cô ra bốn hướng khác nhau trên bàn đá, ở dưới dùng máu gà vẽ một vòng tròn âm dương. Quỳ ở xung quanh là mười hai người mang mặt nạ hình các con vật trong mười hai con giáp. Hai tay họ chắp lại vào nhau, miệng lầm rầm niệm chú"Tâm bất địnhHồn bất linhThiên địa rung chuyểnQuỷ thần chứng giám."Mười hai người ngồi thành một vòng tròn với tâm Hương đang nằm trên bàn đá. Từ nơi họ ngồi truyền đến cô một luồng khí lực mạnh mẽ. Khan Kum thì mặc bộ quần áo của thầy pháp, một tay cầm dao một tay cầm cọ nhảy múa điên cuồng. Đôi lần anh ta dùng cọ vẽ lên không trung những hình thù kì quặc rồi hú lên như một kẻ nằm giữa bàn đá, đầu óc vẫn còn nửa tỉnh nửa mê nhìn lên trời cao. Những đám mây đen che phủ cả bầu trời, cuộn lại thành từng một hình xoắn ốc lớn. Ẩn sâu trong đám mây lóe lên những tia sấm chớp sáng lòa, tưởng chừng sẽ đánh vào xuống nơi này. Thế nhưng qua mắt Hương, mọi thứ giống như bị ngưng đọng lại hoàn toàn. Những âm thanh, những cử động chung quanh cô đều như biến mắt Hương chỉ có gam màu đen trắng buồn bã, bên tai cô chỉ vang lên những tiếng rì rầm bất định. Tâm trí cô chìm trong ranh giới giữa thực và ảo, quay cuồng không dứt. Cô đã mơ, một giấc mơ vừa đẹp đẽ vừa ghê tiền kiếp, Hương nhìn thấy cô cùng U Két làm lễ cưới với nhau, có rất nhiều người chúc tụng. Rồi cô nhìn thấy những ký ức của họ khi ở cùng nhau, hạnh phúc biết bao nhiêu. Những dự định và những ấp ủ cho tương lai còn rất nhiều, hắn từng nói sẽ giúp cô thực hiện tất cả. Thế nhưng tất cả mọi thứ đều méo mó khi cái ngày đó định mệnh đó ập binh lính đó, chúng không ghê sợ khi tay vấy máu. Những nhát dao bổ xuống là máu chảy ngày một nhiều hơn. Hương nhìn thấy chúng đốt tất cả những căn nhà trong làng nơi họ ở. Đàn ông thì bị chúng gϊếŧ, đàn bà thì bị hiếp đến thân tàn ma dại. Những người già thì chúng trói lên một cây cột rồi thiêu sống. Đám trẻ con bị chúng dùng đá đập đầu vỡ ra nhiều bắn tung tóe khắp nơi, tiếng gào thét cầu cứu vang vọng không ngừng. U Két và Hương cùng một số người khác chạy trốn được vào rừng. Họ có thể chạy về đâu khi trước mắt chỉ là một màu đen mịt mù không lối thoát? Thế nhưng họ vẫn chạy, chạy để có thể sống. Tiếng binh lính, giáo mác đã sát ngay chân nhưng họ vẫn không dừng lại. Có lẽ trời xanh đã an bài, cuối cùng tất cả đã bị đám mọi rợ ấy bắt tượng mà Hương kinh tởm nhất vẫn luôn xuất hiện trong đầu cô mỗi khi màn đêm buông xuống. Đầu của U Két bị chặt xuống, lăn đến bên chân của cô. Xung quang cô chất chồng toàn xác người, máu chảy lênh láng. Và rồi Hương nhìn thấy Khan Khum đứng trước mặt cô, anh ta là thủ lĩnh của đám mọi rợ kia."Đừng lo, đi theo ta thì em sẽ được sống!"Đó là câu nói mà anh ta đã nói đầu tiên khi gặp cô. Trong một giây phút sợ hãi, Hương đã đưa tay cho Khan Kum để được sống. Nào ngờ đâu cái hiện thực khốc nghiệt hơn rất nhiều. Anh ta nuôi cô trong một cái lồng hơn một năm trời, chỉ cho cô ăn những thứ được nấu chung với ngải, tắm cũng là nước ngải. Đến gần ngày rằm tháng bảy của một năm sau, Hương mới biết anh ta dùng cô luyện một loại bùa là Tâm Nhĩ phút chốc nhớ về tiền kiếp, lồng ngực trái của cô lại nhói lên đầy đau đớn. Thứ ánh sáng phát ra cũng ngày một càng rực rỡ, giống như đang báo hiệu thời điểm thi hành lễ moi tim đã sắp thành. Khan Kum dùng cọ vẽ lên ngực trái của Hương một loại bùa cổ, sau đó dùng hai tay giơ con dao lên cao, mũi dao chỉa thẳng xuống. Anh ta ngửa mặt lên trời, bắt đầu niệm chú"Thiên lôi hiển linhTứ thần bốn phươngTâm Nhĩ Thất trậnKhởi!"Dứt lời, một tia sét giáng xuống ngay chỗ Khan Kum đang đứng khiến mọi thứ sáng lòa. Thế nhưng tia sét ấy không gây tổn hai gì đến anh ta, mà ngược lại còn có thể gia tăng pháp lực lên con dao. Vòng tròn âm dương được khắc phía trên chuôi dao và bàn đá đỏ lên, sáng rực rỡ. Hương nằm bên dưới mũi dao của anh ta, từ nơi khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt cay đắng. Hai mắt cô trừng trừng nhìn lên trời cao, cất giọng hỏi"Tại sao mày không thể tha cho tao? Tại sao nhất định phải gϊếŧ tao từ kiếp này qua kiếp khác?""Vì chỉ cần sở hữu được trái tim quý giá của mày thì tao sẽ trở thành kẻ mạnh nhất. Đừng nói là quỷ ma, ngay cả những thầy pháp mạnh nhất cũng phải sợ tao!"

truyện duyên âm tiền kiếp