truyện sư phụ lại mất tích rồi
· Với những kiếp người nhọc nhằn đó nói đến niềm vui quá ư là xa xỉ. Sự tận tụy hi sinh cho chồng, cho con chính là niềm vui lớn nhất đối với Phân tích người đàn bà hàng chài trong Chiếc thuyền ngoài xa.
Truyện tranh Vương gia, áo lót của ngươi rơi mất rồi được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại NetTruyen. Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ NetTruyen ra các chương mới nhất của truyện Vương gia, áo lót của ngươi rơi mất rồi.
Sư Phụ (Cấm Kỵ) Xuyên Nhanh: Sau Khi Khóa Hệ Thống Dựa Vào Tích Lũy Công Đức Để Sống Lại. Hệ Thống ᒪσạи ᒪυâи Của Thiếu Nữ. [Ma Đạo Tổ Sư] Ngoại Truyện Nhân Vật. Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta. Đừng Bắt Em Phải Quên. [Xuyên Nhanh] Mỗi Lần Ta Nằm Không Cũng Trúng
Cùng truyện24.vip khám phá ngay những tác phẩm truyện hay nhất được cập nhật nhanh chóng mỗi ngày. Sư Đệ! Ngươi Yêu Nhầm Người! là bộ truyện ngôn tình đô thị đến từ tác giả Tiểu Khả Liên. Hứa hẹn sẽ đem lại một nội dung câu chuyện đầy thú vị và hấp dẫn
Tiểu Tịnh Trần là một trong những tiểu hòa thượng năm tuổi rưỡi tại chùa Bồ Đề, bé được sư phụ trụ trì nhặt được và đem lại nuôi trong chùa từ nhỏ, tính tình ngây thơ, thật thà nhưng lại rất đấm đá bạo lực. Bạch Hi Cảnh, người nam giới ba mươi tuổi không vợ, không bạn gái, đẹp trai, thờ ơ, phong lưu, là một nhân vật vừa có tiền vừa có quyền thế.
Bạn đang theo dõi doctruyên Sư Phụ Lại Mất Tích Rồi (Sư Phụ Vô Địch Thiên Hạ) của tác giả Vưu Tiền rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ, những tình tiết đặc sắc, đọc truyện Tiên Hiệp, Ngôn Tình, Xuyên Không, Cổ Đại này để trải
Vay Tiền Online Me. Khu rừng rậm đang ồn ào náo nhiệt, nay yên tĩnh ngay cả tiếng côn trùng hay tiếng chim đều biến mất tử áo màu xám hai mắt ngẩn ra ngơ ngác ngồi trên xác hổ to lớn, dáng vẻ mệt mỏi co chân lại, ngồi lâu mới nhẹ than một tiếng, khẽ lầm bầm câu, “Aiz…Mệt quá, về nhà thôi!”Nói xong mới từ từ đứng dậy từ xác hổ trèo xuống, sờ sờ bụng, cảm giác có chút đói, nhìn xung quanh một vòng xác chết các loại Yêu tộc nằm đầy đất, nếu tất cả đã chết, hay là…Làm bữa ăn khuya?Suy nghĩ một chút xoay người đi đến chỗ Thỏ Vương màu trắng, vừa muốn đưa tay nắm đuôi thỏ kéo đi, con vật Thỏ Vương nằm cứng đơ dưới đất đã lâu bỗng nhiên nhảy lên⊙ o ⊙Nó nhảy lên nhưng cũng không phải chạy trốn mà xoay người đến chỗ nàng đang đứng dập đầu vang ầm ầm, ngẩng đầu lên.“Thượng tiên tha mạng, thượng tiên tha mạng, ta sai rồi, chúng ta có mắt như mù xúc phạm đến thượng tiên.” Thỏ Vương đầy mặt nước mắt nước mũi, đầu thỏ đập xuống mỗi một cái đều cố sức đập, thân thể con Thỏ đầy lông run lên từng đợt.“Ngươi vừa rồi đang giả chết?” Nữ tử mở lớn mắt nhìn, ngồi xuống trước mặt Vương run càng mạnh, “Thượng tiên tha mạng, ta chỉ là một Thỏ Vương nho nhỏ, ta với bọn họ không giống nhau. Ta ăn cỏ, cho đến giờ cũng chưa từng ăn thịt người. Ta trên có thỏ già dưới có thỏ con, trong bụng còn thỏ con chưa ra đời, không thể chết được. Cầu xin ngài cho ta một con đường sống.”Quá kinh khủng, từ trước tới nay nó chưa từng gặp qua người nào có tu vi cao như vậy. Rõ ràng nhìn giống như người phàm yếu ớt, chỉ trong nháy mắt diệt hàng vạn yêu thú, thậm chí trong số đó có chín Yêu Vương cấp mười. Chiêu thức không nhìn ra quy tắc hay trình tự gì, tát một cái có thể đập chết mười mấy yêu thú. Lũ yêu ngay cả tu vi của nàng sâu hay cạn còn chưa kịp nhìn ra đã trực tiếp xuống Hoàng đáng sợ… Quá đáng sợ…Khó trách suốt ba tháng qua, tất cả người Yêu Giới ra ngoài đều không ai trở về được. Có nhân vật lợi hại như vậy, nếu muốn diệt hết Yêu tộc cũng chỉ một hai giờ.“Ngươi đang mang thai thỏ nhỏ rồi hả?” Nàng đột nhiên hỏi.“Ừ…Đúng thế.” Thỏ Vương gật đầu, cái bụng rụt lại theo bản năng.“Ồ.” Nữ tử ngẩn ngơ, hướng nó gật đầu một cái, “Chúc mừng a!”“A?” Thỏ Vương sững sốt, phản xạ có điều kiện đáp lại một câu, “Cảm…Cảm ơn?” Ý của nàng kia là gì? Chẳng lẽ là chú ý đến con nhỏ trong bụng?“Ngươi thật sự chưa từng ăn thịt người?”“Thật sự thật sự!” Nó điên cuồng gật đầu, “Ta tu đạo ăn chay, người xem lông trên người ta, không có chút máu oán khí.”“Ồ, vậy ngươi đi đi!” Nàng thoải mái phất phất tay, còn dặn dò một câu, “Trở về ăn cỏ nhiều một chút, sinh bầy thỏ tiếp tục ăn.”“A! À?” Thỏ Vương hoàn toàn đứng hình, đột nhiên hai mắt trợn to, “Ngài tính…Bỏ qua cho ta?”“Ừm.” Nàng gật đầu, một lát lại nói thêm một câu không rõ ý, “Ăn khuya béo phì.”Thỏ Vương vẫn không thể tin được, bản thân dễ dàng như vậy nhặt được về một mạng, nhìn xác Yêu đầy đất, “Ngài…Thật sự không giết ta phải không?”“Ta không giết động vật nhỏ, lừa gạt ngươi làm gì?” Nó cũng không ăn thịt người.“Nhưng…Lúc trước Yêu giới chết nhiều nhất là thỏ…”Thỏ Vương nói một nửa lập tức lấy tay bịt kín miệng. Ba tháng chết hơn trăm con yêu, 1 phần 3 đều là thỏ yêu.“Ừ…” Nàng lại không chút tức giận, ngược lại nghiêm túc suy nghĩ, “Hình như có chuyện như vậy.”“Tại sao?”“Bởi vì… Thỏ Thỏ ăn ngon a!”“…Cái gì?” Cái này là lý do quỷ gì?╯°Д°╯︵┻━Nữ tữ thay đổi dáng vẻ lười biếng, nghiêm túc nhắc nhở, “Ngươi nhìn này…Thịt nai quá già, thịt hồ ly có mùi khai, Hổ già dù sao cũng là động vật cần bảo vệ, có chút không dám ăn, thịt rắn ít mà xương lại nhiều…” Nàng đếm từng mục trên ngón tay, cuối cùng đưa ra tổng kết, “Cho nên mới nói, thỏ các ngươi rất được, ừ…Ăn ngon!”Thỏ Vương chỉ cảm thấy đáy long dâng lên mùi vị chua xót, hóa ra Thỏ tộc có số lượng chết nhiều, là bởi vì thịt! Nó không chút nào nghĩ đến việc bị ăn!Chờ một chút!Trong đầu Thỏ Vương xuất hiện một câu trả lời không tưởng, “Cho nên, thượng tiên ngài giết chút yêu thú kia là vì…”“Ăn a!” Nàng trả lời đương nhiên phải thế, “Ta cũng phải sinh hoạt qua ngày.”“…”Vì vậy những Yêu tộc kia, đến xương cốt cũng không còn, là bởi vì đều trở thành thức ăn? Không phải nói người tu tiên sẽ ích cốc sao? Ba môn sáu phái đều là đám lừa gạt!╯°Д°╯︵┻━┻“Ồ, cũng không hoàn toàn là vậy.” Nàng nghĩ tới chuyện gì, tay chỉ xác yêu thú đầy dưới đất bổ sung, “Ta ở nhà lá gần đây, các ngươi hơn nửa đêm không ngủ, còn ở chỗ nào khóc gào không ngừng, làm ta tỉnh. Ngươi phải biết…Ai đang ngủ bị đánh thức cũng không vui, nên qua đây nhìn một chút.”“…” Cho nên vạn yêu chết, là bởi vì tiếng ồn quá lớn khi mở hội nghị?Thỏ Vương bị sự thật tàn khốc này kích thích. Nhìn thấy sau khi giải thích xong, nữ tử xoay người muốn đi, có lẽ thấy nàng nói chuyện cùng giá trị vũ lực trái ngược nhau để cho nó trở nên mạnh mẽ, Thỏ Vương có một kế hoạch to gan.“Thượng tiên, xin dừng bước.”Nàng dừng bươc chân, quay đầu lại, “Còn có việc?”“Việc này… Thượng Tiên.” Thỏ Vương cố gắng đè con tim hoảng sợ xuống, “Thượng tiên nếu như thiếu nguyên liệu nấu ăn, chút chuyện nhỏ này, Thỏ yêu tộc ta nhiều, lại chia ra phân bố khắp nơi, đồ ăn gì đều có thể tìm được, hay là…” Nó nhìn sắc mặt đối phương, nuốt nước miếng một cái, kiên trì nói tiếp, “Ta mỗi ngày đúng giờ đưa nguyên liệu nấu ăn đến nhà cho ngài được không?”“Ồ, có thể vậy được sao?” Nữ tử mắt sáng sực, một lúc mắt lại tối đi, “Ta cũng không có tiền mua thức ăn bên ngoài.”Thức ăn cái quỷ gì?“Thượng tiên không phải lo, là tại hạ tự nguyện biếu ngài, không cần linh thạch tiền bạc!”“Vậy không tốt lắm…” Mặt nữ tử đỏ lên, hơi ưỡn ẹo gãi đầu, “Làm phiền ngươi quá không?”“Không không không, không phiền chút nào.” Thỏ vương được yêu thương mà kinh sợ, dùng sức lắc đầu.“Ồ, vậy cảm ơn nhiều.”“Phải, phải.”Thỏ Vương cười cười lấy lòng, lúc này mới xách theo gan thỏ nói ra mục đích của mình, “Như thế… sau này tộc ta ra vào Yêu Giới, có thể hay không xin ngài…Nương tay chút, không giết?”“Được thôi!” Nàng không chút suy nghĩ gật đầu, “Chúng nó không ăn thịt người là được.”“Thượng tiên yên tâm, chúng nó đều là yêu thú ăn chay.” Thỏ Vương không thể tin được lại có thể cùng nàng nói chuyện dễ dàng như vậy, hơn nữa giống như… Thật khách sáo, “Cứ quyết định như vậy đi, bắt đầu từ ngay mai ta sẽ gọi người đưa nguyên liệu nấu ăn cho ngài.”“Khổ cực ngươi rồi.”“Không khổ cực.”“Không còn chuyện gì nữa, ta về ngủ trước đây.”“Thượng tiên đi thong thả!”“Gặp lại sau.”“Thượng tiên?”“Ừ?”“Còn không biết tên của ngài là?”“Ồ, ta tên Thẩm Huỳnh.”“Thẩm thượng tiên đi thong thả…”
Edit + Beta Tiểu Phiến-Thời điểm Thẩm Huỳnh trở lại nhà lá của chính mình đã là nửa kéo dài chăn,nằm vào trong,thở phào một cái thật dài,cuối cùng cũng coi như yên xuyên qua đây đã sắp 4 tháng,cũng không biết đây là địa phương nào, đâu đâu cũng có thứ kỳ vì có chút mù đường,nàng vòng vo trong rừng này đến mấy ngày cũng không thấy nửa bóng người,nhất là qua mấy ngày ăn gió nằm sương mà sống,đói bụng đến ngực dán vào lưng thì ở đằng sau lưng,rốt cuộc là may mắn gặp được mấy tên lên núi săn bắn,bọn họ cho nàng mấy củ khoai lang mật,tạm thời an ủi dạ dày nàng đứng dậy khởi đầu bọn họ mời nàng cùng xuống núi,nhưng nàng lại nghĩ nếu cố gắng còn có thể xuyên trở lại nên nàng liền từ chối,trở lại cái nhà tranh này chờ xem khi nào thì có thể bất ngờ trở nhà lá này,tuy rằng cũ nát đến tưởng như bất cứ lúc nào cũng có thể sập,cũng may còn có thể ngăn gió chắn mưa,ở lại mấy ngày,nàng ở nhà phế bỏ đi thuộc tính bạo phát,lại càng không muốn ai biết lần này ở nhà,lại ở nhà đến gần 4 cùng vẫn không trở lại,đồng hương cho khoai lang mật nhưng đã ăn xong từ sớm,nàng không có cách nào khác,đành phải ra ngoài tìm thức sâu cây cối rậm rạp,nàng căn bản không phân biệt nổi thứ gì có thể ăn,thứ gì không ăn vật nhỏ lại có rất nhiều,mỗi con đều có nhiều dinh dưỡng,đều so với những con vật phổ thông lớn hơn không ít,hơn nữa nàng còn phát hiện,những động vật nhỏ này còn biết nói!Không thể không nói,là một người theo chủ nghĩa vô thần,nàng ban đầu đã bị sợ hết hồn. Nhưng đói nên phải ác,nàng không lo nổi loại chuyện quái lực loạn thần* nữa nói nàng là người đã chuyển kiếp,không cùng thế giới,cũng không phải động vật không thể có chút biến dị?[ *Quái lực loạn thần Ta không hiểu nữa O_O Có ai hiểu từ này nghĩa là gì không? O_O ]Mãi đến lúc nàng phát hiện một con Kuro Usagi* đang cắn người,thuận tay đánh,cứu mấy người một cái đó còn là người quen,chính là mấy thợ săn cho nàng khoai lang,lúc này mới biết hóa ra mấy tiểu động vật này lại là yêu ăn thịt người.[ *Kuro Usagi Là một nhân vật anime mặc bộ đồ thỏ con O_O Nếu muốn biết thêm chi tiết mời tra gg, ta nhìn ảnh nó cũng thấy dễ thương đó,lại còn sẹc xi O_O ] Mấy thợ săn kia cho rằng nàng là tiên nhân,đối với nàng cảm không tiếp tục mời nàng xuống núi,hơn nữa đối với hành vi săn yêu của nàng luôn miệng tán lệ nàng giết nhiều thêm mấy con để tránh chúng nó ăn thịt người,cũng nhét cho nàng càng thêm nhiều khoai lang Huỳnh vốn đang dự định xuống núi"....."-_- Nhìn khoai lang mật trong tay,nàng thực khó mà nói bản thân không muốn vậy,từ nay nàng sống bằng cách săn yêu,bắt đầu những động vật nhỏ kỳ quái này,ít nhất thịt vẫn ăn ngon hơn khoai lang mật.╮╯▽╰╭Đi săn hồi lâu,nàng phát hiện thân thể của mình thật giống như xảy ra chút thay đổi? Rõ ràng cho tới bây giờ nàng đều không có đánh nhau,nhưng cho dù là gặp phải động vật nhỏ kỳ lạ nào,nàng luôn có thể dễ dàng bắt đối nữa khí lực lại rất lớn,ngay cả bản thân nàng cũng không thể tin tưởng ràng có vài động vật nhỏ còn có năng lực đặc thù,tỷ như há mồm có thể phun lửa,hay giơ tay liền có thể những kỹ năng này lại giống như không có hiệu nghiệm với nàng,phun lửa nhiều lắm cũng chỉ có thể thiêu được một vạt áo nàng,dùng đất chôn nàng vẫn còn có thể bò chí có lúc nàng cố tình để bị cắn một cái,kết quả lại tét đối phương miệng đầy răng ràng da thịt nàng mềm mại ôn nhu sờ một cái là chuẩn như thế,vậy mà đối phương lại không cắn bắt đầu nàng còn tưởng mấy là do mấy động vật nhỏ này quá thử rút mấy cây đại thụ trăm năm,kết quả mấy thứ này căn bản lẫn lộn cây già,nàng dễ dàng rút lên như nhổ chục cây già trước nhà nàng bị nàng rút sạch sẽ,vì vậy....nàng thuận tiện vòng qua cái sân này mới xác nhận một chuyện,nàng ở thế giới này..... hình như là vô địch?Nàng cảm thấy đây cũng là dị thế trọng lực kém Địa Cầu,là hiện tượng bình thường,trọng lực Địa Cầu cùng Mặt Trăng còn không giống nhau thật sau khi phát hiện vấn đề này,nàng muốn tìm người khác xác nhận một chút, nghe nói cái thế giới này còn thật sự có tiên nhân, đáng tiếc một tháng này nàng chẳng thấy được mấy có thể bất đắc dĩ ở lại nơi này,tính tình nàng luôn an nhàn,nói dễ nghe là tùy theo hoàn cảnh, khó nghe một chút chính là không biết đi lên sẽ chết liền ở nhà lười người thật đúng là không có gì theo dù kỹ thuật nấu nướng một lời khó nói hết,thường xuyên làm cháy nồi,cũng may không cần đói nói chuyện với tiểu động vật ăn thịt có chút không được tự nhiên,nhưng ăn ăn....cũng thành thói quen!╮╯﹏╰╭"Thật là mệt..." Cơn buồn ngủ ập tới,Thẩm Huỳnh duỗi người,kéo lên cái chăn cũ nay đã đủ mệt mỏi,rốt cuộc có thể tiếp tục ngủ,hy vọng sẽ không gặp người quấy nhiễu nàng ngủ nghĩ như vậy,nhưng mới vừa chợp mắt,bên tai đột nhiên ầm một tiếng nổ đạo tia chớp bổ xuống, trực tiếp bổ ra một lỗ thủng to trên mái nhà,theo một tiếng "bá lạp lạp"* sụp đổ,cỏ bắn tung tóe,căn phòng nhỏ trải qua một trận mưa gió liền sập hơn phân nửa, chỉ còn dư lại một tấc đất chỗ giường nhỏ của nàng.[ *Bá lạp lạp Thứ lỗi cho ta không biết phải sửa cái này như thế nào =_= nó là một tiếng động đổ xuống đó nhưng trong tiếng việt là cái gì thì ta chịu =_= ]Thẩm Huỳnh "..."Ngay sau đó, "bịch" một tiếng,một bóng người rơi xuống sân,máu bắn tung tóe nhuộm đầy đất, bạch y ban đầu đã bị nhuộm đỏ một nửa,phía trên là đủ loại vết thương."Ha ha ha ha..." Tiếng cười phách lối vang lên nửa bầu trời,thân ảnh màu đen ngay sau đó chậm rãi đáp xuống một nửa nhà đã trở thành phế tích của nàng, "Nghệ Thanh,không phải ngươi muốn trừ ma vệ đạo* sao? Không phải ngươi muốn giết ta sao? Tại sao lại không làm được?"[ *Trừ ma vệ đạo Diệt trừ ma quỷ bảo vệ lẽ phải ]"Nhuế Mi..." Người rơi ở trong viện giãy dụa bò dậy, nhưng lại bị thương quá nặng,nỗ lực mất nửa ngày mới có thể chống dậy nửa người, "Ma đầu ngươi dùng linh hồn người sống tế Phệ Hồn Phiên,tu sĩ chính đạo chúng ta..... Nhất định phải giết ngươi!""Hừ! Vẫn còn đang mạnh miệng!" Hắc y nam nhân kia lạnh đến rên lên một tiếng, "Nghệ Thanh, ngươi dựa vào việc bản thân là kiếm tu, theo đuổi ta ba ngày ba đêm, hại ta khổ tâm luyện chế Phệ Hồn Phiên thiếu chút nữa hủy trong chốc lát, hôm nay ta liền muốn bắt ngươi tế cờ để tiêu tan mối hận trong lòng ta."Nói xong hắn liền lấy ra lá cờ trong tay giương lên,nhất thời hơn mười đạo tia chớp phát ra, đùng đùng bổ xuống sân,không chỉ bổ cho người kia một lần nữa tê liệt đến phải trở về, còn đánh xung quanh sân thêm mấy cái lỗ Huỳnh nhíu mày..... Nhà của ta."Ha ha ha..... mùi vị yêu khí vào cơ thể như thế nào?" Hắc y nam nhân càng cười đắc ý, "Không uổng công ta dốc lòng nghĩ cách bày Tụ Linh Trận,tốn 3 ngày dẫn ngươi tới đây.""... Hèn hạ!""Ai bảo ngươi xen vào việc của người khác." Nhuế Mi cười lạnh một tiếng, "Chẳng qua là giết mấy người phàm mà thôi, Huyền Thiên Tông còn không quan tâm đến,ngươi bắt chó đi cày quản cái gì chứ?""Ngươi nói bậy!" Nghệ Thanh há mồm phun ra một búng máu, hoàn toàn không nhấc lên được nửa tia linh thật sự không nghĩ tới tên Ma tu* này lại có lá gan bày Tụ Linh Trận của cửa vào Yêu nhất thời sơ suất trúng chiêu,yêu khí tràn vào cơ thể,linh khí phân này hắn ta mới đánh lén thành công,làm hắn bị thương tới mức mặc dù chỉ là một tán tu người tu luyện tự do,không có tông môn,nhưng cũng là đạo pháp chính thống, cầu là tối cao đại đạo Ta cũng không hiểu tối cao đại đạo là cái gì ^3^.Trơ mắt nhìn thấy hắn lấy đi Linh Phách của người sống,làm sao có thể nhịn được,mạng của người phàm không phải là mạng sao?Lại nói thượng tiên của Huyền Thiên Tông,làm sao có thể không biết việc này,chẳng qua là chưa từng phát hiện mà thôi."Được rồi, nếu ngươi đã cố ý tìm chết, hôm nay ta sẽ thành toàn cho ngươi!" Nhuế Mi giương lá cờ trong tay,đang muốn động thủ thì phía bên phải lại truyền tới một giọng nữ mềm mại."Alô, người đó...""Người nào?" Nhuế Mi cả kinh, đột nhiên quay đầu nhìn lại,lại nhìn thấy một người nhìn rất bụi bẩn,lại còn bao bọc chăn trên người,cả người bẩn thỉu,còn có mấy cọng cỏ bám trên đầu tóc rối căng thẳng trong bụng,là một nữ nhân,nàng ở chỗ này từ lúc nào? Dùng tu vi của hắn sao có thể không phát hiện chút nào!Hắn quan sát nàng một chút,phát hiện nàng hoàn toàn không có tu vi,lúc này mới yên lòng,chỉ là một phàm nhân."Không nghĩ tới ở nơi rừng sâu núi thẳm này còn có người phàm cư trú." Nhuế Mi khẽ cong khóe miệng,nổi lên một độ cong quỷ dị, "Lại có một vật liệu tốt để tế cờ.""Ngươi muốn làm gì!" Nam nhân trong đống phế liệu vừa dứt lời,trên người như bị kích thích mà liều mạng bò dậy la lớn, "Ngươi còn muốn hại người!""Ngươi đến lúc này còn muốn làm việc tốt." Nhuế Mi khinh thường, đi về phía Thẩm Huỳnh, "Chính mình đã như vậy, còn muốn đi cứu người!""Dừng tay! Nhuế Mi nàng chẳng qua là một người phàm.""Ha ha..." Hắn càng cười sâu hơn, "Phệ Hồn Nhiên của ta không ngại hồn phách người phàm.""Ngươi! Cô nương, chạy mau a! Hắn không phải là người tốt!" Người hắn liều mạng bò tới,lại không ngăn cản được bước chân của Nhuế Mi,chỉ có thể la to kêu người chạy đi."Hừ, chạy sao?""Ngươi đứng lại!""Ta nói..." Thẩm Huỳnh vén chăn lên, chau mày, "Các ngươi có thể an tĩnh một chút hay không?" Đã trễ lắm rồi Mi chạy tới mép giường,nghe vậy liền hạ thấp giọng cười cười, "Ha ha, đứa bé, ta lập tức để ngươi an tĩnh!" Là loại an tĩnh vĩnh viễn nâng lên cờ trong tay,ánh sáng của điện lấp lánh.....Thẩm Huỳnh phối hợp đứng lên,thở dài một lần, sau đó đưa tay,trực tiếp bình tĩnh xuyên qua điện quang nặng nề,xách lên cổ áo đối Mi sợ hãi,còn không phản ứng kịp thì đã cảm thấy một trận đất trời quay cuồng trước Huỳnh nắm cổ áo của hắn,hất sang bên phải một cái,bịch một tiếng đập người xuống đất,lại chuyển qua phía bên trái bất một như nàng đang vẫy túi vải,bên trái một cái,bên phải một cái,nhất thời rừng rậm liền không ngừng vang lên tiếng thình thịch bịch bịch và tiếng nàng than phiền từng câu."Ta đã nói không có khí lực thức dậy, bảo ngươi đừng ồn để ta ngủ! Bảo ngươi đừng ồn để ta ngủ đi! Bảo ngươi đừng ồn để ta ngủ...."Nghệ Thanh "..."Hắn... Là hoa mắt đúng không?Không chờ hắn thấy rõ ràng,mắt đã tối sầm lại,trực tiếp hôn mê bất chương 3-Tiểu Phiến Hãy ném đề cử vô mặt ta đi ^3^
30 chương đầu bạn vivi edit nhưng drop từ năm 2018 mình thấy truyện này khá hay nên quyết định edit tiếp Thể loại Ngôn tình, Tiên Hiệp, Siêu Hài, Cổ Đại, Xuyên Không Trong giang hồ luôn luôn nói rằng Nghệ Thanh là đệ nhất kiếm tu trên thế gian, tu vi kiếm thuật không ai có thể vượt qua. Dù là thời điểm tu tiên ở hạ giới hay Thiên đình trên tiên giới, từ trước đến nay chưa bao giờ thua. Nghệ Thanh cười một tiếng nói “Đó là bởi vì các ngươi không biết đến sư phụ ta, nói đến tu vi, ta kém xa người. Nhớ lúc đó mười phương Thiên Đế trên Tiên giới, sư phụ ta đánh chín phương, một phương khác là ta.” “Sư Phụ? Ngươi có sư phụ? Là ai? Tại sao từ trước đến giờ chưa từng nghe qua.” “Sư phụ ta là…Ồ? Sư phụ! Sư Phụ? Sư phụ ta đâu? Có ai nhìn thấy sư phụ ta đâu không?” Bên cạnh, một người yên lặng giơ tay lên, “Ta ở nơi này!” -_- Sau khi xuyên qua, phiền não duy nhất của Thẩm Huỳnh chính là…Cảm giác tồn tại quá thấp! Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Sư Phụ Lại Mất Tích Rồi Sư Phụ Vô Địch Thiên Hạ - Edit! Mới Cập Nhật Kim Phiếu Mới Đề Cử Xem Thêm Có Thể Bạn Cũng Muốn Đọc Ta Xuyên Thành Tu Tiên Giới Vật Chủng Hiếm Có Vưu Tiền Ta Xuyên Thành Tu Tiên Giới Hi Hữu Vật Chủng Vưu Tiền Sư Phụ Lại Mất Tích Rồi Vưu Tiền Hôm Nay Sư Huynh Đã Nghĩ Thông Chưa Vưu Tiền Sư Huynh Hôm Nay Tưởng Khai Sao Dịch Vưu Tiền Luôn Có Người Mang Hỏng Đồ Tôn Ta Vưu Tiền Vưu Tiền Tác Phẩm Cùng Tác Giả Cha Ta Là Nam Thần Diêu Tư là đứa không cha không mẹ, cuộc sống bình thường, không tai họa, khó khăn, nàng cảm thấy cả đời cứ như vậy thuận lợi đến già. Sa… Xem Ngay
Tác giả Vưu Tiền Thể loại xuyên không, tiên hiệp Nguồn Tình trạng Đang tiến hành Nội dung Thẩm Huỳnh xuyên qua một thế giới kì lạ nọ, có đầy thần tiên lẫn yêu ma quỷ quái chung sống với loài người, thần tiên thì bảo hộ còn yêu quái thì ăn thịt người. Một lần đang ngủ, vừa ồn vừa đói, nàng đi ra ngoài thấy một bầy thú đang nói chuyện, tiện tay đập chết hết một đám vì trước đó nghe nói chúng săn người. Chỉ có Yêu Thỏ Vương vì là kẻ ăn chay nên nàng tha cho, nguyện ngày ngày đem thức ăn qua cho nàng. Dần dà nàng nhận ra, có vẻ như ở thế giới này nàng là một sinh vật cực kì mạnh mẽ, chắc do nàng xuất thân từ thế giới khác chăng? Lần đó Nghệ Thanh và một kẻ địch ngã xuống nhà nàng, lại còn muốn giết nàng, nàng chỉ tiện tay xách kẻ kia lên đập liên hồi rồi cứu sống Nghệ Thanh, được hắn coi như ân nhân. Hắn bái nàng làm sư phụ. Mười phương Thiên Đế mình nàng đánh nát chín phương, còn hắn một phương. Hắn đi khắp nơi đều tự hào về nàng. Người người đều nói Nghệ Thanh là đệ nhất kiếm tu trên thế gian, tu vi kiếm thuật không ai có thể vượt qua. Dù là thời điểm tu tiên ở hạ giới hay Thiên đình trên tiên giới, từ trước đến nay chưa bao giờ thua. Nghệ Thanh cười một tiếng nói “Đó là bởi vì các ngươi không biết đến sư phụ ta, nói đến tu vi, ta kém xa người. Nhớ lúc đó mười phương Thiên Đế trên Tiên giới, sư phụ ta đánh chín phương, một phương khác là ta.” “Sư Phụ? Ngươi có sư phụ? Là ai? Tại sao từ trước đến giờ chưa từng nghe qua.” “Sư phụ ta là…Ồ? Sư phụ! Sư Phụ? Sư phụ ta đâu? Có ai nhìn thấy sư phụ ta đâu không?” Bên cạnh, một người yên lặng giơ tay lên, “Ta ở nơi này!” Cái truyện này công nhận là buff nữ chính ghê thật, mà lý giải cũng dẻo miệng thật, đưa ra lý thuyết độ từ trường của mặt trăng và trái đất khác nhau nên con người năng lực khác nhau, tương tự như việc vì sao ở thế giới cũ nữ chính yếu xìu nhưng sang đây lại vô địch thiên hạ. Như vậy sao chơi? Nữ chính công nhận cũng có số sướng thật chứ, xuyên không qua đã có sức mạnh, một tay tàn sát hết lũ yêu thú, sau thì mỗi ngày đều được con Yêu Vương Thỏ dâng đồ ăn tận mặt. Cuối cùng còn thu được đồ đệ đẹp trai tốt bụng. Tuy nhiều chi tiết buff quá làm tôi hơi thấy kì quặc, nhưng phản ứng đáng yêu của Nghệ Thanh khi phát hiện ra Yêu Vương Thỏ và quyết tâm bảo vệ nữ chính khiến tôi thấy có chút đáng yêu nên bỏ qua đọc tiếp. Nữ chính thì kiểu lười khủng khiếp, tỉnh dậy trong rừng, đói lả đi mà vẫn không tìm đường đi ra, không hướng tới mục đích gì hết nên tôi cũng chưa hiểu câu chuyện này sẽ đi về đâu với một nữ chính như thế? Chị bàng quan quá rồi. Nhưng vì giọng văn gãy gọn khá ổn, có nhiều đoạn đáng yêu nên cũng có thể coi là đáng để chờ theo dõi. Post navigation
Tác giả Thể loại Cổ Đại, Ngôn Tình, Tiên Hiệp, Xuyên KhôngNguồn Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, Sàn Truyện, Hội Hiền Lười, Truyện YYTrạng thái Đang raSố chương 334Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Editor Vi Vi, An Nhiên Tiểu Phiến, HoangforeverThể loại Truyện tiên hiệp, thể loại sư đồ luyến, nữ sư nam đồ, nuôi dạy từ nhỏNguồn convert Vô Vô giang hồ luôn luôn nói rằng Nghệ Thanh là đệ nhất kiếm tu trên thế gian, tu vi kiếm thuật không ai có thể vượt qua. Dù là điểm tu tiên ở hạ giới hay Thiên đình trên tiên giới, từ trước đến nay chưa bao giờ Thanh cười một tiếng nói “Đó là bởi vì các ngươi không biết đến sư phụ ta, nói đến tu vi, ta kém xa người. Nhớ lúc đó mười phương Thiên Đế trên Tiên giới, sư phụ ta đánh chín phương, một phương khác là ta.”“Sư Phụ? Ngươi có sư phụ? Là ai? Tại sao từ trước đến giờ chưa từng nghe qua.”“Sư phụ ta là…Ồ? Sư phụ! Sư Phụ? Sư phụ ta đâu? Có ai nhìn thấy sư phụ ta đâu không?”Bên cạnh, một người yên lặng giơ tay lên, “Ta ở nơi này!”-_-Sau khi xuyên qua, phiền não duy nhất của Thẩm Huỳnh chính là…Cảm giác tồn tại quá thấp!
Editor Vi Vi, An Nhiên Tiểu Phiến, Hoangforever Thể loại Truyện tiên hiệp, thể loại sư đồ luyến, nữ sư nam đồ, nuôi dạy từ nhỏ Nguồn convert Vô Vô Trong giang hồ luôn luôn nói rằng Nghệ Thanh là đệ nhất kiếm tu trên thế gian, tu vi kiếm thuật không ai có thể vượt qua. Dù là thời điểm tu tiên ở hạ giới hay Thiên đình trên tiên giới, từ trước đến nay chưa bao giờ thua. Nghệ Thanh cười một tiếng nói “Đó là bởi vì các ngươi không biết đến sư phụ ta, nói đến tu vi, ta kém xa người. Nhớ lúc đó mười phương Thiên Đế trên Tiên giới, sư phụ ta đánh chín phương, một phương khác là ta.” “Sư Phụ? Ngươi có sư phụ? Là ai? Tại sao từ trước đến giờ chưa từng nghe qua.” “Sư phụ ta là…Ồ? Sư phụ! Sư Phụ? Sư phụ ta đâu? Có ai nhìn thấy sư phụ ta đâu không?” Bên cạnh, một người yên lặng giơ tay lên, “Ta ở nơi này!” -_- Sau khi xuyên qua, phiền não duy nhất của Thẩm Huỳnh chính là…Cảm giác tồn tại quá thấp!
truyện sư phụ lại mất tích rồi