truyện sắc màu cuộc sống
Từ đường nét đến màu sắc đều hài hoà và lại đẹp hơn nữa khi nhìn qua mắt lưới, tấm lưới. những chiêm nghiệm sâu sắc về nghệ thuật và cuộc sống qua nhân vật Phùng - một nghệ sĩ nhiếp ảnh: "Nhà văn không có quyền nhìn sự vật một cách đơn giản, và nhà
Top 8 Truyện Tranh 18+ Hàn Quốc Đặc Sắc Nhất. Bộ truyện tranh 18+ Chạy trốn có lối vẽ và cách phối màu hấp dẫn, gợi mở. những buồn vui trong cuộc sống lại sẵn sàng "vượt rào" và lên giường cùng nhau. Bộ truyện với cốt truyện không mới nhưng sẽ khiến
Một đường nghiêng ngả lảo đảo khó khăn tiến về phía trước. Trải qua nhiều năm cậu rốt cuộc gặp được Bá Nhạc của mình, cuộc sống dần được cải thiện. Nhưng thiếu gia giả biết được chân tướng việc ôm nhầm lại không yên tâm muốn hại chết cậu. Một cuộc
Danh sách chương truyện Cuộc Sống Muôn Màu Của Anh Chàng Mặt Than. Chương 1 - Hôn nhân bất đắc dĩ. Chương 2 - Nụ hôn đầu tiên. Chương 3 - Tiểu thụ bị bẻ cong nhanh chóng. Chương 4 - Động lòng. Chương 5 - Cắn. Chương 6 - Tiến vào. Chương 7 - Dài quá thô quá. Chương 8 - Chiếm
Nội dung: Nữ chính là một luật sư trẻ, có nhan sắc và tài năng. Để thu thập chứng cứ có lợi cho thân chủ, cô sẵn sàng dùng sắc để mê hoặc một gã thiếu niên. Thế rồi sau 4 năm, cô trở thành 1 nữ luật sư danh tiếng, cùng với bạn trai của mình trở thành một cặp đôi vàng trong giới. Mọi vụ kiện từ lớn nhỏ về tay cô đều được gỡ rối.
Là thể loại 18+, trong truyện có những cảnh người lớn cấm con nít đọc.,Tổng hợp truyện sắc, truyện sắc hiệp, truyện 18+, truyện người lớn trang 1
Vay Tiền Online Me. Cuộc Sống Thứ Hai Thần tượng quốc dân Cố Minh, bề ngoài là con cừu non ngoan ngoãn, bên trong lại là ác ma xấu tính lạnh lùng. Một cô gái thường dân vô tình hoán đổi linh hồn với anh ta, lại quyết định sẽ “sống cuộc sống phóng khoáng của con trai!” Anh ta sẽ làm gì để lấy lại cơ thể và cuộc sống của chính mình đây? Thể loại Hài hước Manhua Ngôn Tình
Cuộc sống gia đình của anh chị dần trôi theo thường nhật, vậy mà khi người ta tưởng mình nắm hạnh phúc trong tay rồi, cũng là lúc hạnh phúc bắt đầu rẽ sang một hướng khác. Một ngày sinh nhật chị, tan sở, anh tranh thủ về sớm với chị. Anh mua bó hoa, vèo vèo băng qua con đường từ cơ quan về nhà. Rầm! Trời tối sầm, anh không còn thấy gì nữa, chỉ biết mình đã va vào một vật gì đó có hình thù giống con khủng long. Trắng! Là màu sắc anh nhìn thấy khi mở mắt ra, xung quanh đều trắng, bức tường trắng, ô cửa sổ đầy nắng, giường trắng, gian phòng màu trắng và toàn thân anh cũng trắng toát những dải băng! Trống rỗng! Là cảm giác anh có khi cố đưa tay nắm lấy tay chị, anh hốt hoảng “tay mình đâu rồi nhỉ”, anh muốn nắm lấy tay của chị, vậy mà… Hoa hồng! Là chấm đỏ đau lòng mà anh thấy khi lành vết thương về nhà. Anh đau lòng vì bản thân mình. Lo sợ mai kia mốt nọ, anh không còn cánh tay nữa, ai sẽ nâng đỡ chị, chờ che chị, một cánh tay có thể ôm chị trọn vẹn vào lòng không? Rồi cuộc sống của anh và chị sẽ ra sao? Một mình chị có khó khăn không khi còn phải lo thêm một cánh tay của anh nữa . Đen! Là màu cô độc của chính anh trong tâm hồn mình. Anh u buồn, tuyệt vọng và tự trói mình trong chính căn nhà đầy hạnh phúc của anh. Anh thấy căn nhà màu hồng này chỉ có mình anh mang màu đen ảm đạm vô duyên hết sức. Chị vẫn sớm hôm tất bật với công việc và lo lắng cho anh, anh muốn đưa tay nắm tay chị, anh vẫn còn tay để nắm, vậy mà anh lại bất lực và không muốn sử dụng cánh tay còn lại, anh hèn nhát quá rồi! Ngày sinh nhật chị năm nay, anh biết mà cố tình không biết, anh làm vẻ lạnh lùng, anh không thể ôm hoa tặng chị, anh không muốn mình ôm hoa bằng một cánh tay. Tối đó, chị mỏi mệt, chị chẳng có thời gian nhớ rằng hôm nay sinh nhật mình. Rồi chị chợt đưa tay xoa cái mặt dây chuyền trước cổ, chị mỉm cười, lần đầu tiên sau khi anh trở về từ bệnh viện, chị chưa cho anh biết một bí mật, giờ chị muốn anh biết. Chị đến cạnh anh, và hỏi anh “Anh còn nhớ chiếc nhẫn cưới của anh ở đâu không?” Anh giật mình, ừ nhỉ, khi ta không còn đôi tay nữa thì cảm giác đeo nhẫn anh cũng chẳng có, anh quên mất chiếc nhẫn rồi! Anh loay hoay suy nghĩ, chắc khi mình phẫu thuật bác sĩ đã đem đi rồi, anh thấy muốn khóc, rồi anh khóc to, anh nói “Anh xin lỗi, xin lỗi vì anh không thể đeo được chiếc nhẫn ấy, anh không thể đeo lại được!” Chị nhẹ nhàng đến bên anh, chị chìa cái mặt dây chuyền trước cổ chị cho anh xem, đó là 2 chiếc nhẫn cưới được lồng vào dây chuyền; chị khẽ nói, “Khi anh không còn đôi tay nữa, cuộc sống vẫn cứ trôi không ngừng, vẫn cay đắng, ngọt ngào. Chiếc nhẫn ấy em cũng không đeo nữa, em lồng chúng vào nhau, và đeo lên cổ, đeo lên gần phía trái tim em! Em yêu anh! Và vẫn yêu anh! Hai chiếc nhẫn này em sẽ đeo như thế đến suốt đời, để nhắc em nhớ rằng, chúng ta vẫn còn có nhau, ta vẫn còn yêu nhau, và như thế, em sẽ đeo luôn phần của anh, em sẽ cố gắng sống cùng anh để nâng đỡ 2 chiếc nhẫn bên cạnh trái tim em.” Anh không nói, không khóc, anh đang yêu, anh vẫn đang được yêu. Chị là người phụ nữ anh chọn. Anh nhớ lại con bé hàng xóm, con bé hay nói chuyện với anh mỗi buổi chiều trước khi gặp tai nạn, con bé đọc đâu đó rồi kể anh nghe rằng “…khi người yêu con bị cụt chân, con hãy là chiếc nạng vững chắc cho đời họ…” …Uhm thì anh cụt tay , chị không phải là cánh tay đỡ anh, chị chỉ cần anh dùng trái tim anh đỡ 2 chiếc nhẫn cùng chị suốt cụôc đời này . Đôi khi cuộc sống tưởng hoàn hảo thì nó lại khập khiễng, nhưng vì điều đó ta mới biết họ có ý nghĩa quan trọng trong trái tim ta đến mức nào. Những điều hay không nhất thiết chỉ có trên sách vở, giữa cuộc đời thực hãy còn nhiều những câu chuyện tình yêu thầm lặng, không tên nhưng nhiều ý nghĩa!
Một giờ sáng, đêm căn phòng sáng ngời xinh đẹp, khói thuốc mờ mịt, miệng Thiệu Khâm nhả từng vòng khói lượn lờ, gương mặt anh lạnh lùng, an nhàn yên tĩnh ngồi đó, trên bàn mạt chược còn lại ba người, hiển nhiên là không giống trạng thái như anh, mặt ai cũng mệt mỏi, không màng nói bài đến vòng thứ 4, Hà Tịch Thành ngồi phía đối diện bỗng nhiên “bốp” một tiếng đẩy ngã dãy bài trước mặt, tươi cười “Toàn màu, lần này còn không thu được cả vốn lẫn lời sao, chơi chết mấy tên khốn các cậu.”Hai người còn lại trêu ghẹo khinh thường “Ngồi cả đêm rốt cuộc thấy cậu tươi tỉnh được một trận, ngoài ra cậu luôn luôn ủ rủ.”Hà Tịch Thành nói cả giận “Bớt nói nhảm đi, chung tiền, chung tiền.”Lông mày rậm của Thiệu Khâm nhíu lại, ngón tay thon dài vừa mới chạm vào ví tiền, di động trong túi liền vang lên, tay anh lập tức thay đổi vị trí, chuyển qua lấy di như người bên đầu dây bên kia hốt hoảng, giọng nói run run, âm lượng làm cho người khác sợ hãi, 3 người trong phòng đều có thể nghe rõ “Thiệu lão đại, anh mau đến đây đi, Trí thiếu đã xảy ra chuyện.”Thiệu Khâm không kịp hỏi kỹ là xảy ra chuyện gì, mắt anh cũng trở nên lạnh lẽo, anh lấy áo khoác treo trên lưng ghế, đứng dây, bài mạt chược trên bàn bị vạt áo quét ngã rơi Tịch Thành yên lặng hút thuốc, ánh mắt chuyển động theo động tác của anh “Lại đi giải quyết hậu quả?”Thiệu Khâm nhếch môi, không lên tiếng, chỉ là động tác mặc áo hơi thô lỗ, đầy bực bội, ai cũng nhìn thấy được sự thiếu kiên nhẫn và nóng nảy của anh.“Đi trước đây.”Vừa dứt câu, Thiệu Khâm đi ra ngoài cũng không quay đầu lại, bọn Hà Tịch Thành nhìn bóng lưng cao ngất kiêu căng của anh, khẽ lắc đầu “Cái tính không chịu thua của Thiệu lão nhị, sớm muộn cũng ép Thiệu Khâm nổi nóng.”Quả thật Thiệu Khâm đã nổi nóng, đối với đứa em họ không chịu thua ai này, nhẫn nại của anh đã nhanh chóng đến cực hạn. Nếu không phải vì nể tình bác hai và mặt mũi của Thiệu Gia, anh ước gì có thể trực tiếp ném thằng nhóc kia vào Khâm chạy xe như đua đến quán bar của Thiệu Trí, khó khăn lắm xe mới ngừng ổn định, nhìn thấy Hắc Tam hay đi theo Thiệu Trí đứng đón “Đại ca, anh đã tới, mau vào xem, lần này thật xảy ra tai nạn chết người rồi.”Thiệu Khâm nhíu mày, cuộc sống nhiều năm trong quân đội, khiến anh cảm thấy xấu hổ khi đối diện với bộ dáng của kẻ nhát gan sợ phiền phức trước mặt, không kiên nhẫn nói “Nói rõ ra.”Hắc Tam sốt ruột, vội hoảng sợ vừa dẫn đường, vừa còn phải lớn tiếng can ngăn những phụ nữ muốn bổ nhào vào người Thiệu Khâm “Đêm nay Trí thiếu uống thuốc, cũng không biết là ai cho anh ta, hơi qua liều.”Thiệu Khâm biết thuốc trong miệng cậu ta là đã xảy ra chuyện gì, chỉ là đơn giản uống thuốc kích thích quá liều, không đến mức phải kêu anh đến, xác định chắc chắn là bọn họ đã gây ra chuyện lớn mặt Thiệu Khâm vẫn lạnh lùng nhìn cậu ta “Chơi đến xảy ra chuyện?”Hắc Tam khúm núm “Thần trí Trí thiếu không tỉnh táo, làm bị thương một cô gái, đã đưa đi bệnh viện rồi.”Thiệu Khâm nheo lại, đôi mắt sắc bén trừng cậu ta “Mẹ kiếp, có thể nói xong 1 lần không? Cuối cùng là xảy ra chuyện gì rồi?”“… Bấy giờ Trí thiếu lại muốn chặn một nữ phục vụ để giải tỏa, nhưng cô gái kia không biết sao lại như thế, liều chết chống cự, sau đó, sau đó đâm vài nhát dao làm cho Trí thiếu bị thương, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.” Cậu ta sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nói chuyện lắp ba lắp bắp, lo sợ Thiệu Khâm nổi nóng “Tụi em không biết nên xử lý cô gái đó như thế nào, Trí thiếu lại không tỉnh lại, đành phải gọi điện thoại cho anh đến đây.”“Được rồi.” Thiệu Khâm kéo kéo caravat, thở hắt “Mẹ kiếp, chỉ biết đem chuyện rắc rối cho tôi.”Hắc Tam giật giật khóe miệng phẫn nộ, cố gắng đè nén cảm xúc Thiệu Khiêm bước vào, không khí trong phòng còn vương vài mùi vị, mùi máu tanh sền sệt, mùi rượu nực nồng, còn nồng nặc mùi kích thích giao hợp của nam thấy chán ghét, Thiệu Khâm đá văng chai rượu dưới chân ra “Người đâu?”“Ở đằng kia.” Cậu ta hoảng loạn chỉ chỉ vào góc Khâm nhìn thấy trên ghế sofa rộng rãi có một hình dáng nho nhỏ, ánh sáng mờ tối, chỉ có thể nhìn thấy quần áo không chỉnh tề, một nửa gương mặt và mái tóc đen rối Khâm không đi qua, càng không liếc nhìn thêm cái nào, anh lạnh lùng thu hồi tầm mắt, sau đó trầm ngâm vài giây, đưa ra quyết định “Báo cảnh sát.”Hắc Tam và cô gái đang lạnh run cùng nhau ngẩng đầu hoảng sợ, Hắc Tam nói khó tin “Báo, báo cảnh sát? Trí thiếu hẳn đã uống thuốc rồi, trước đó lại làm một cô gái bị thương…”Thiệu Khâm từ từ xoay người, ánh mắt lợi hại làm cho người ta có cảm giác bị ép bức rất mạnh “Cậu cũng biết Thiệu Trí không tỉnh táo.”Hắc Tam cười ngượng ngùng “Lão đại, anh xem, Trí thiếu hẳn luôn tôn kính anh nhất, anh cũng không thể –”“Không thể như thế nào?” Thiệu Khâm cười lạnh, liếc nhìn cậu ta bằng nửa con mắt, lịch sử đầy rẫy chuyện xấu của Thiệu Trí anh đã quen rồi, bây giờ càng chơi càng quá, huống chi bây giờ là thời kỳ mấu chốt của anh, nếu Thiệu Trí là quậy ra chuyện phiền phức, liên lụy đến anh là Khâm lạnh lùng lặp lại “Báo đi, để cảnh sát xử lý”Không cho phép phản đối, anh nói xong quay người định đi, ai ngờ còn chưa bước được nửa phòng, ống quần thẳng thớm đã bị một một sức lực nhỏ bé túm chặt Khâm từ từ cúi đầu, lọt vào tầm mắt, là một gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, không còn chút máu.“Đừng báo cảnh sát, không thể… báo cảnh sát.” Tiếng nói nhỏ xíu, nói ra lời khẩn cầu, nhưng trong giọng nói và ánh mắt không hề có chút gì thỏa Khâm im lặng nhìn đôi mắt đó, vén quần lên, lạnh lẽo căn dặn Hắc Tam “Làm theo lời tôi nói.”Hoàn toàn chẳng quan tâm đến cô gái, bàn tay cô nắm lấy ống quần anh không hề nới ra, dường như còn dùng nhiều sức hơn. Thiệu Khâm nhẫn nại cúi đầu “Cô là người bị thương, có tội hay không, không phải tôi định, cảnh sát sẽ cho câu trả lời thỏa đáng.”Thiệu Khâm đứng ngược sáng, thân hình cao lớn chặn lại mảnh sáng, trong phòng vốn đã u tối, anh nhìn không rõ hình dáng cô gái bên chân, chỉ mơ hồ chú ý tới đôi môi màu đỏ chói mắt của tóc dài của cô rối tung hỗn độn không chịu được, gò má bị che lại chỉ chừa một đôi mắt đen ẩn dưới mái tóc, quần áo lao động trên người càng lam lũ rách nát, thậm chí còn xấu hổ lộ ra đôi ngực tròn khiêu gợi đang phập phồng, cô hoàn toàn chưa tỉnh táo đôi mắt ảm đạm gắt gao nhìn chằm chằm Thiệu Khâm, cô nói “Cảnh sát chỉ biết tin tưởng Thiệu Trí.”Một câu nói ngắn ngủn, Thiệu Khâm lại nghe thấy trong đó có phần nghiến răng nghiến nổi lên hứng thú dạt dào, ngồi xổm xuống – đánh giá tỉ mỉ cô gái trước mặt, không thể không nói thằng nhóc Thiệu Trí này trời sinh trong lòng toàn sắc dục, cho dù thần trí không tỉnh táo cũng biết tìm được một món thượng rằng mái tóc dài rối loạn của cô như cỏ dại che khuất gần hết khuôn mặt, nhưng với dáng người và làn da này, cô gái trước mặt này quả thật kích thích dục vọng chinh phục của đàn Khâm vươn ngón tay lạnh lẽo, nâng chiếc cằm gầy của cô lên, cười nhạo “Rất căm phẫn đây, nó đã làm gì cô, cùng lắm chỉ sờ soạng vài cái, nhưng mà cô lại ra tay rất ác độc đó.”Toàn thân cô run lên, không biết là vì sợ hãi hay là vì sự đụng chạm của anh, cô hất mạnh tay Thiệu Khâm ra, trừng mắt nhìn anh quật Khâm không có tâm tình muốn đùa với cô, nghiêm túc gằn từng chữ “Nếu làm sai, sẽ phải trả giá thật nhiều, cô yên tâm, Thiệu Trí cũng như vậy.”“Tôi bảo đảm, cảnh sát sẽ không thiên vị bất cứ ai.” Anh thản nhiên đứng dậy, không hề chú ý đến cô gái trên đất nữa, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho sở mới tìm ra số điện thoại, chợt di động bị cướp mất, Thiệu Khâm nhìn trong tay trống không, từ từ nheo mắt lại, nhìn về cô gái bên cạnh đang run rẩy. Cô gái này rõ ràng sợ muốn chết nhưng vẫn muốn khiêu chiến sự chịu đựng của tay Thiệu Khâm bỏ vào túi, yên lặng nhìn nắm lấy điện thoại thở dốc không ngừng, đứng cách Thiệu Khâm mấy bước “Anh bảo đảm thì được gì, tôi không thể đến cục cảnh sát.”Hắc Tam đứng bên cạnh nhịn không được nữa, quát lên tức giận “Mẹ kiếp, cô muốn chết à.”Thiệu Khâm giơ tay lên ngăn cản cậu ta, tiếp tục nhìn cô “Vậy cô nói cho tôi biết, món nợ cô gây thương tích cho Thiệu Trí, tính thế nào?”Môi cô mấp máy, sắc mặt càng khó coi thêm, trong mắt ẩn chứa cuồng phong bảo táp, nhưng miệng vẫn yên lặng không lên Khâm buông tay ra “Xem ra, không có phương pháp tốt để giải quyết rồi.”Khi anh đứng dậy chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên cô mở miệng ngăn cản “Tôi bồi thường, tiền thuốc thang, phí thiệt hại tinh thần, cái gì cũng được, nhưng… Tôi không thể đến cục cảnh sát, tôi, nhà tôi có người cần phải chăm sóc…”Thiệu Khâm quay đầu lại nhìn cô, gương mặt không biểu cảm “Không liên quan đến tôi.”Đột nhiên cô ngẩng đầu, trong mắt đầy khiếp sợ và tức giận, và hơi có chút tuyệt Khâm nương theo ánh đèn mờ ảo ở hành lang, thản nhiên liếc nhìn cô, sau đó thong thả cất bước khỏi Tam đi theo sát phía sau, sai người khóa cửa phòng lại, cậu ta hỏi “Đại ca, báo cảnh sát thật à?”Thiệu Khâm quay lưng về phía cậu, dường như đang nghĩ ngợi gì tình Thiệu lão đại từ đó đến giờ khó mà đoán được, tâm tính thất thường, cậu ta sụp mi mắt ngoan ngoãn đứng phía sau anh, không dám thở nhiên Thiệu Khâm quay người lại, ánh mắt phức tạp nhìn vào cánh cửa “Cậu vào xem tình hình của Thiệu Trí trước, cô gái này giao cho tôi.”“Dạ?” Cậu ta chần chờ, nhưng không dám cải lại “Dạ, nếu Trí thiếu hỏi tới –”“Hỏi tới?” Khóe miệng Thiệu Khâm nhếch lên, gương mặt vốn cau có cũng hơi tươi tỉnh lên “Hắc Tam, thuốc của Thiệu Trí là ai đưa?”Hắc Tam hoảng sợ, liền cười nịnh “Chuyện này, em không biết.”Thiệu Khâm không cười nữa, bỗng giọng nói cũng lạnh lẽo hơn “Nói với Thiệu Trí, sau này đừng tìm cô gái đó gây phiền phức.”Hắc Tam hoảng sợ lần nữa, thầm nuốt nước miếng, chẳng lẽ Thiệu lão đại vừa mắt cô gái kia rồi sao? Không phải chứ, Thiệu lão đại không giống người cợt nhã như vậy –Ánh mắt u tối của Thiệu Khâm bỗng nhiên liếc qua, Hắc Tam rụt cổ lại, cam đoan “Dạ dạ, em biết rồi.”Hắc Tam dẫn theo vài tên lính của Thiệu Trí đi khỏi, Thiệu Khâm nhìn bóng dáng bọn họ từ từ xa dần, bước đến cửa phòng, anh do dự giơ tay lên, mở cánh cửa màu đỏ thắm ra lần như cô không ngờ anh lại xông vào đây, bỗng dưng nắm chặt đồ trong lòng bàn tay, nhìn anh đầy đề Khâm cẩn thận đánh giá khuôn mặt dơ dáy bẩn thỉu của cô, gương mặt dưới mái tóc rối, tay anh run run bật công tắc đèn trên tường, trong phòng bỗng chốc sáng ngời chói giơ tay lên ngăn tầm mắt mình, lông mày nhỏ chau lại thật Thiệu Khâm nhìn thấy rõ khuôn mặt và thân hình của cô, trái tim đập kịch liệt, dè dặt nói ra “Giản Tang Du?”
Thứ 2, 22/10/2018 1650 Cuộc sống của chúng ta luôn tồn tại sự ganh ghét hay phân biệt giàu sang, mạnh yếu. Vậy bạn rút ra được bài học gì cho bản thân sau khi nghe câu chuyện của những sắc màu. Mỗi người tồn tại đều đáng được trân trọng, mỗi người đều có sự đóng góp cho sự tồn tại của thế giới. Hãy cùng tôn trọng lẫn nhau. Ảnh minh họa Có một ngày những sắc màu của thế giới này bắt đầu tranh luận với nhau xem ai có gam màu đẹp nhất, quan trọng nhất, hữu dụng nhất và được yêu thích nhất. Xanh lá cây nói lớn “Tôi là quan trọng nhất. Tôi luôn là dấu hiệu của sự sống và hy vọng. Tôi được chọn cho màu của cỏ cây, hoa lá. Không có tôi, tất cả mọi loài trên thế gian này sẽ không thể nào tồn tại. Cứ hãy nhìn về cánh đồng đằng xa kia, bạn sẽ thấy một màu xanh bạt ngàn của tôi”. Xanh dương chen vào “Vậy bạn có nghĩ về trái đất. Hãy nghĩ về bầu trời và đại dương xem sao. Nước chính là nguồn sống cơ bản nhất cho trái đất, được tạo ra bởi những đám mây hình thành bởi những vùng biển rộng lớn này. Hơn nữa, bầu trời mang màu sắc của tôi sẽ cho khoảng không rộng lớn, hòa bình và sự êm ả”. Màu vàng cười lớn “Ôi các bạn đừng quan trọng hóa. Hãy thực tế hơn, tôi đem lại tiếng cười, hạnh phúc và sự ấm áp cho thế giới của thế gian. Xem nhé, mặt trời màu vàng, mặt trăng màu vàng và các vì sao cũng màu vàng. Mỗi khi bạn nhìn vào một đóa hướng dương, bạn sẽ cảm thấy cả thế giới này đang mỉm cười trước mắt. Không có tôi cả thế giới này sẽ không có niềm vui và tiếng cười”. Màu cam lên tiếng nói “Tôi là gam màu của sự khoẻ khoắn và sức mạnh. Mặc dù lượng màu của tôi không nhiều bằng các bạn, nhưng tôi mới đáng giá nhất vì tôi là nhu cầu thiết yếu của sự sống. Tôi mang đến hầu hết các vitamin quan trọng nhất như cà rốt, cam, xoài, bí ngô, đu đủ …Tôi không ở bên ngoài nhiều nhưng khi bình minh hay hoàng hôn xuất hiện đó chính là màu sắc của tôi. Ở đây có ai sánh kịp được với vẻ đẹp ấy không?”. Màu đỏ không thể nhịn được cũng nhảy vào cuộc “Tôi là máu, cuộc sống này không thể tồn tại nếu không có tôi. Tôi là màu sắc của sự đe dọa nhưng cũng là biểu tượng của lòng dũng cảm, sự mạnh mẽ. Tôi mang lửa đến cho con người ở khắp hành tinh, tôi sẵn sàng chiến đấu vì mục đích cao cả. Không có tôi, trái đất này sẽ trống rỗng. Tôi là sắc màu của tình yêu và đam mê, của hoa hồng đỏ, của hoa anh túc của sức sống mạnh mẽ”. Màu tím bắt đầu vươn lên góp tiếng “Còn tôi, tôi tượng trưng cho quyền lực và lòng trung thành. Vua chúa đã chọn tôi vì tôi là dấu hiệu của quyền năng và sự xuất chúng. Không ai dám chất vấn tôi, họ luôn nghe lệnh và thi hành!”. Cuối cùng, màu chàm lên tiếng, không ồn ào nhưng đầy quyết đoán “Hãy cùng nghĩ đến tôi. Tôi là sắc màu của sự im lặng và hầu như không ai chú ý đến tôi. Nhưng nếu không có tôi thì các bạn cũng chỉ là vẻ đẹp bên ngoài mà thôi. Tôi tượng trưng cho suy nghĩ và sự tương phản, bình minh và đáy sâu của biển cả. Các bạn phải cần đến tôi để cân bằng cho vẻ bề ngoài của các bạn. Tôi chính là vẻ đẹp tiềm tàng bên trong”. Và cứ thế các sắc màu cứ tiếp tục tranh luận, thuyết phục màu khác về sự vượt trội hơn của mình. Bỗng một ánh chớp sáng lóe trên nền trời, âm thanh dữ dội của sấm sét và mưa bắt đầu rơi. Các sắc màu đều sợ hãi đứng nép sát vào nhau để tìm sự ấm áp. Mưa nghiêm nghị nói “Các bạn thật là ngu ngốc khi chỉ cố gắng vật lộn với chính các bạn. Các bạn không biết rằng các bạn được tạo ra từ một mục đính thật đặc biệt, đồng nhất nhưng cũng khác nhau? Các bạn đều là những màu sắc thật tuyệt vời. Thế giới này sẽ trở nên nhàm chán nếu thiếu một trong các bạn đó. Nào, bây giờ hãy cùng nắm lấy tay nhau và bước nhanh đến tôi”. Các màu sắc cùng nắm lấy tay nhau và tạo thành những màu sắc đa dạng trên nền trời. Mưa tiếp tục “Và từ bây giờ, mỗi khi trời mưa tất cả các bạn sẽ cùng nhau vươn ra bầu trời bằng chính màu sắc của mình và phải hợp lại thành vòng để nhắc nhở rằng các bạn phải luôn sống trong hòa thuận, và ta gọi đó là cầu vồng. Cầu vồng tượng trưng cho niềm hy vọng của ngày mai, đó chính là các bạn”. Và cứ như thế mỗi khi trời mưa, để gội rửa thế giới này, trên nền trời sẽ ánh lên những sắc cầu vồng làm đẹp thêm cho cuộc sống, để nhắc nhở chúng ta phải luôn luôn tôn trọng lẫn nhau, luôn biết trân trọng nhau. ST Nguồn Copy link
Thông tin truyệnSắc Màu ẤmTác giảĐánh giá từ 117 lượtTruyện Sắc Màu Ấm của tác giả Phong Tử Tam Tam khi đọc có lúc thật đau lòng, mà cũng có lúc rất ấm lòng. Với ngòi bút tài tình đã thể hiện rất thành công tâm trạng của nhân là một câu chuyện có thật nói về tình yêu quân nhân của một anh trung tá rất bá đạo, nhưng kể từ ngay anh gặp cô anh đã tự nguyện làm nô lệ cho để có được mối tình này anh đã phải đánh đổi rất nhiều thứ, kể cả máu và nước mắt của mình. Và một kết thúc thật hạnh phúc đã khiến cho chúng ra cảm thấy thỏa mãn khi cảm nhận điều đó. Danh sách chương Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 50 18+
truyện sắc màu cuộc sống