truyện đam mỹ tượng tâm

Đam Mỹ Hài; Đam Mỹ Hay; Đam Mỹ H Văn; Kiếm Hiệp Hay; Ngôn Tình Hài; không thể tưởng tượng được lại đụng phải ở chỗ này!"Tiếng châm chọc truyền đến, tiếp theo một đám nữ tử đi đến, không cần nhìn cũng biết, điệu bộ này khẳng định đều là một ít thị Truyện [ĐAM MỸ] SAU KHI BỊ NÉM VÀO TRÒ CHƠI VÔ HẠN - [ĐAM MỸ] SAU KHI BỊ NÉM VÀO TRÒ CHƠI VÔ HẠN trên thế giới truyện hay nhất và hấp dẫn. [Hoàn - Edit] Ngược tâm nam chính hắc hoá ở mạt thế (Xuyên sách) 497310. mộng giấc chiêm bao (full) 114624 [Edit] Tiểu Thanh Mai Trong Top 99+ truyện tranh Đam Mỹ hay và mới nhất được cập nhật liên tục Chap mới, hình ảnh chất lượng cao HD tại KhoTruyen.Com. Truy cập để thưởng thức ngay! Tài Khoản 18+ Của Thần Tượng Tôi. 0. Chapter 2 14/06/2022 . Chapter 1 14/06/2022 . Sự tận tâm của em là sự cứu rỗi Mê đọc truyện là nền tảng đọc truyện tranh được yêu thích Toàn bộ Xuyên không Manhua Cổ Đại Action Đam Mỹ Manga Adventure Comedy Cooking Comic Drama Fantasy Gender Bender Harem Historical Horror Josei Art Book Manhwa Martial Arts Mecha Mystery One Shot Psychological Romance Hãy quan tâm tôi . 3m Gây chú ý nhất bộ phim Xa Ngoài Kia Nơi Loài Tôm Hát là nhan sắc của mỹ nhân vào vai nữ chính.. Dịp Hè 2022, bộ phim Xa Ngoài Kia Nơi Loài Tôm Hát ( Where the Crawdads Sing) được đánh giá cao nhất ngoài rạp nhờ chất lượng đến từ câu chuyện, bối cảnh lẫn diễn xuất.Bên cạnh nhạc phim thu hút do Taylor Swift sáng tác Thể loại: đam mỹ, ngược luyến tàn tâm, SM Văn án Đông Phương là người trộm bảo vật nổi tiếng tuổi còn trẻ nhưng lại xinh đẹp lại lạnh lùng, kỷ xảo trộm của hắn không ai sánh kịp. Tối nay hắn phải đi trộm viên kim cương của gia gia hắn làm mất. Nhưng thật chất đó là cái bẫy chờ hắn cắn câu. Khoa Lạc Đặc đã chuẩn bị sẵn kế hoạch để bắt hắn. Vay Tiền Online Me. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để nay là thứ sáu, dựa theo lệ cũ, Lý Nham phải về nhà ăn cơm, vừa kể chuyện này trên bàn cơm, quả nhiên bố hắn không trách cứ hắn mà còn khen hắn làm tốt lắm.“Giao thiệp với cậu ta, mày phải chú ý nhiều đấy.” Lý Kim Thược chỉ bảo.“Biết rồi, trước khi làm phải cân nhắc ba bước, sau khi làm phải cân nhắc bốn bước, bố nói với con nhiều lần lắm rồi.” Lý Nham mất kiên nhẫn.“Thằng quỷ, dám chê bố mày à,” Lý Kim Thược nổi giận, “Lục Thương chứ không phải ai khác, năm đó cái chết của bố nó có quan hệ khó phủi sạch với chúng ta, chút tài trí của mày, coi chừng bị người ta bán mất.”Tuy rằng không phục, nhưng thấy sắc mặc bố mình không được tốt, Lý Nham đành phải nói “Biết rồi.”Lý Kim Thược lớn tuổi mới có con, lão chiều chuộng thằng con này hết mực, mặc dù Lý Nham còn trẻ, nhưng được gia đình che chở, việc làm ăn vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng ăn thiệt bao giờ, bởi vậy hắn rất ngạo mạn, không thèm để ai vào mắt.“Còn lão Tôn Mậu kia nữa, mày theo dõi sít sao vào, đừng để lão gây trở ngại việc buôn bán của chúng ta.”Lý Nham đáp lời, chợt nghĩ tới điều gì, bèn hỏi “Đúng rồi bố, trước đây Tôn Mậu cố chấp lắm mà? Sao bây giờ sa cơ thành như vậy?”Lý Kim Thược mở báo ra, cười quái gở “Trên đời này có hai thứ không thể dính vào, một là độc, hai là bài bạc, một khi dính vào, cho dù lão có núi vàng núi bạc sớm muộn gì cũng tiêu hết. Lúc trước Tôn Mậu có tiền lắm, nhưng kể từ năm ngoái sau khi có người dẫn lão đến Macau một chuyến, suốt một năm nay lão gần như không ở yên trong nội địa, quỷ mới biết lão đã thua bao nhiêu.”“Ai dẫn lão đi vậy?”“Mạnh Tâm Du.”Nếu thiên kim tiểu thư trong TV đặt vào hiện thực, có lẽ chính là Mạnh Tâm Du, khoan nhắc đến điều kiện bản thân, ba đời ông cha nhà cô nàng đều là nhân vật lập được công trạng ghi vào sách giáo khoa lịch sử, cả gia đình đều là quan lớn, bác trai còn là người đứng đầu công ty năng lượng đồ sộ. Vòng giao tiếp của Mạnh Tâm Du rộng thênh thang, bạn bè kiểu nào cũng có, Tôn Mậu bị cô nàng kéo xuống hố cũng không kỳ lạ chút nào, chỉ là ít ai biết… thật ra cô nàng còn là em gái kết nghĩa của Lục Thương. Lý Nham mới nghĩ sơ qua đã biết Lục Thương sắm vai gì trong cả vụ việc này, nhịn không được thấp giọng mắng một câu “Mẹ nó.”…Sáng sớm chín giờ, tiền trả nợ đúng giờ chuyển vào tài khoản, nghe chú Viên báo cáo xong, Lục Thương gật đầu “Gửi tin nhắn cho bí thư Tôn, rồi chọn món quà tặng cho Mạnh Tâm Du.”Chú Viên đáp, sực nhớ tới điều gì đó, quay đầu lại nói “Thằng bé hôm qua cậu mang về, bác sĩ xét nghiệm ra chất độc khiến người ta phát điên trong huyết thanh của cậu ta, tuy nhiên đã xử lý sạch sẽ, không còn sót lại nữa, xem ra nhà họ Lý quả thật đang buôn lậu hàng cấm, ngoài ra đã làm kiểm tra toàn thân theo dặn dò của cậu, đây là báo cáo.”*Huyết thanh Nước trong lấy trong máu ra khi máu đã Viên đưa cho y “Hẳn là đã bị ngược đãi trong thời gian dài, kiểm tra ra rất nhiều vết thương mới vết thương cũ, cơ thể còn suy dinh dưỡng nghiêm trọng, bác sĩ nói, e là phải nằm viện.”“Nằm đi,” Lục Thương nhận lấy đặt sang một bên, không đọc, “Giữ lại một mẫu huyết thanh chứa độc, tìm sở trưởng Ngô ở khu Tây viết thư ủy thác, làm một bản giám định thương tật, chụp lại tất cả vết thương, lấy máy quay trước cửa nhà xe tới, lưu đoạn clip ngược đãi lại.”Chú Viên “Cậu muốn…”Lục Thương cho chú Viên ánh mắt ngầm hiểu, y thật sự không phải người lương thiện, nhưng nếu có thể bắt thóp Lý Nham, y cũng không ngại nhúng tay vào chuyện bao đồng này, đến lúc đó chỉ cần ở đằng sau giật dây một chút, hiệu quả nhất định tăng gấp bội. Suy cho cùng Lý Nham vẫn chưa đủ kinh nghiệm, nếu đổi thành Lý Kim Thược, lão chắc chắn sẽ xử lý người sạch sẽ rồi khua chiêng gõ trống dâng đến tận cửa, vừa dát vàng lên mặt mình vừa không để lại nhược Thương nhéo nhéo băng gạc trên cổ tay, đổi đề tài “Chừng nào Tử Thụy về nước?”“Mười một giờ tối nay, đã cho người đi đón.”Chú Viên làm việc luôn chu toàn, y không có gì phải nhọc lòng, nói xong câu này, hai người lại lặng thinh. Hồi lâu sau, Lục Thương mới hỏi “Có phải chú muốn hỏi tôi tại sao lại đưa người như vậy về không?”Chú Viên “Trước khi qua đời bố cậu đã dặn dò, cậu cũng biết ông ấy để ý phương diện này thế nào mà.”Tưởng tượng đến gương mặt đau đớn của bố mình, Lục Thương cười nhạt một tiếng “Yên tâm đi.”Chú Viên cũng không nói gì thêm, chỉ hỏi “Sau khi đón bác sĩ Lương về, có muốn đưa bác sĩ Lương về nhà trước không?”“Không cần, đưa cậu ta về thẳng bệnh viện đi, khi nào rảnh tôi đi tìm cậu ta.”Chú Viên thay đổi sắc dáng vẻ nghiêm túc của chú Viên, Lục Thương bất đắc dĩ nói “Chú Viên, tôi chờ lâu lắm rồi, không sao cả.”Chú Viên làm tài xế ở nhà họ Lục gần ba mươi năm, còn kiêm chức trợ lý của Lục Thương, ông hiểu rõ bản tính của y nhất, biết bây giờ mình nhiều lời cũng vô dụng, đành phải miễn cưỡng gật năm trước, bố Lục Thương chết vì suy kiệt tim, Lục Thương khi ấy vẫn còn là thiếu niên không thể không vội vã trở về từ nước ngoài, xử lý hậu sự của bố, tiếp quản việc làm ăn của nhà họ Lục, cũng kể từ lúc ấy, chú Viên mới bắt đầu tiếp xúc với người thừa kế không có chút tiếng tăm này. Lục Thương tuổi không lớn lắm, nhưng làm việc đâu ra đó, quen việc cũng nhanh, dưới sự giúp đỡ của một người bạn cũ của bố Lục, y nhanh chóng ổn định cục diện. Lúc đầu chú Viên cũng không hiểu tại sao nhà họ Lục không để con trai độc nhất ở nhà phụ giúp mà cứ phải đưa cậu ta ra nước ngoài… mãi đến khi ông thấy báo cáo kiểm tra sức khỏe của Lục sống là một cuộc trao đổi ngang giá tiếp nối một cuộc trao đổi ngang giá khác, mỗi bên có một thứ, tất phải dùng thứ khác để đổi chác, bố y không thoát nổi số phận, y cũng tương suất làm việc của chú Viên rất cao, vào buổi tối cùng ngày hôm ấy, ảnh chụp vết thương đã đưa đến bàn làm việc, xưa nay Lục Thương không hề để ý mấy việc vặt vãnh này, chỉ tiện tay lật lật theo thói quen, ai ngờ vừa lật thì không buông xuống được khi xuống máy bay, Lương Tử Thụy chạy thẳng đến nhà họ Lục, đẩy cửa ra, phát hiện chủ nhà thích hao tâm tổn trí quả nhiên còn đang bận việc.“Bệnh nhân phải ngủ sớm, sao cậu chẳng bao giờ nghe lời dặn của bác sĩ vậy?” Lương Tử Thụy ném vali hành lý xuống đất, hối hả chạy đi mở tủ lạnh, “Nhanh lên, có gì ăn không, tôi sắp chết đói rồi.”Lục Thương nhìn bùn cát trên giày đối phương, “Cậu có thể nào cởi giày rồi mới vào không.”“Ấy quên.” Lương Tử Thụy đá rớt giày, đi qua mở cửa tủ lạnh, đúng lúc nhận được điện thoại từ phòng bếp, nói món bún ốc đã nấu ốcVừa nghe có bún ốc, Lương Tử Thụy lập tức ngừng lục tủ lạnh, nói đùa “Cậu biết tối nay tôi sẽ đến hả.”“Ủa, tay cậu bị sao vậy?” Lương Tử Thụy bị băng gạc trên tay Lục Thương thu hút, kéo qua xem thì không khỏi hoảng hốt, “Đây là… trai cắn?”Lục Thương vội vàng lật tài liệu trên tay, không để ý đến đối phương.“Tay đừng nhúc nhích, tôi khám cho cậu.”Lương Tử Thụy là bạn nối khố của Lục Thương, anh chàng học bác sĩ bên Mỹ, gia đình còn mở một tiệm thuốc Trung y ở gần phố người Hoa, từ nhỏ đã thấm nhuần tư tưởng, Trung y và Tây y đều rành hết. Là một kẻ cuồng y học, anh chàng thích nhất là khiêu chiến những căn bệnh khó xơi, tự xưng là một nhành hoa trong giới y học, thật ra là một đóa bông gàn dở thì đúng hơn, ánh mắt khi thấy bệnh nan y còn tha thiết hơn thấy gái đẹp mặc bikini, người ta thấy gái đẹp là nhào tới tán tỉnh, anh chàng lại nhào tới bắt Lương Tử Thụy bắt mạch cho y, bún ốc, cá mực nướng và hương thung nướng được dọn hết lên bàn ăn, cả căn nhà đều bốc mùi.“Nửa năm qua cậu cũng chịu khó làm việc quá ha, ngày mai đến chỗ tôi đi, tôi làm kiểm tra cho cậu, nhớ đừng ăn sáng.” Lương Tử Thụy rút tay về, sắc mặt khó coi.“Tôi…”“Từ chối cũng được, lần sau phẫu thuật xén bớt thuốc gây tê của cậu.” Lương Tử Thụy bình tĩnh mà trong lò sưởi phát ra một tiếng vang nhỏ, Lục Thương dứt khoát lảng tránh đề tài này, lấy một tấm hình từ trong xấp tài liệu, đẩy tới, “Cậu thấy vết sẹo này giống cái gì?”Lương Tử Thụy uống một ngụm nước, mới nhìn sơ đã đưa ra kết luận “Đạn bắn xuyên qua.”“Đo đường kính được không?”“Khó lắm, vết sẹo này ít nhất là từ mười năm trước, chưa kể lúc bị thương chắc vẫn còn là con nít, bây giờ da thịt nảy nở rồi.”Dứt lời, Lương Tử Thụy không khỏi sinh nghi, lấy báo cáo qua giở ra xem “Trong nước cấm súng, người có vết thương kiểu này cũng không nhiều, báo cáo giám định thương tật này của ai thế?”Sắc mặt của Lục Thương nhất thời khó mà miêu tả “Tử Thụy… Cậu có tin số mệnh không?”Lương Tử Thụy ngẩng đầu lên khỏi báo cáo, hoảng hồn nói “Cậu uống lộn thuốc à?”Lục Thương lắc đầu “Trước đây tôi cũng không tin.”Bàn tay lật báo cáo bỗng cứng đờ, trong đầu Lương Tử Thụy nhanh chóng xâu chuỗi từng chút đầu mối, sau khi ngộ ra Lục Thương đang nói gì thì đứng bật dậy, hỏi “Ý cậu là, đây là thằng bé mười năm trước? Nó chưa chết?”“Không biết, thế nên phải làm phiền cậu,” Lục Thương có vẻ rất bình tĩnh, “Tôi sắp xếp cậu ấy ở chỗ của cậu rồi, sáng mai cậu xem thử giúp tôi, nhờ hết vào cậu.”“Uầy, sao không nói sớm, tài xế của cậu đâu, mau đưa tôi về coi.”Tiễn bước Lương Tử Thụy, Lục Thương lại bận rộn thêm một lát rồi mới nghỉ ngơi, cửa ải cuối năm sắp đến, công việc vừa nhiều vừa phức tạp, y không thể không tốn thêm chút công sức, lúc sáng dậy sắc mặt không được tốt lắm, chú Viên nhìn mà nhíu mày.“Nếu không hôm nay đừng đi.”“Không sao.” Lục Thương cúi đầu chỉnh khuya sớm trời đổ sương mù, bây giờ vẫn chưa tan hết, Lục Thương chạy thẳng đến khoa bệnh nhân nội trú ở bệnh viện Thụy Cách, Lương Tử Thụy đã chờ ở cổng.“Sắc mặt cậu hệt như vừa bò ra khỏi mộ.”Quả thật Lục Thương cảm thấy không thoải mái lắm, tay phải vẫn lẳng lặng ấn trước ngực “Đi thôi.”“Đi đâu mà đi,” Lương Tử Thụy choàng tay lên vai Lục Thương, cười tủm tỉm dẫn y rẽ vào một lối, “Làm kiểm tra trước đã.”Bệnh viện Thụy Cách là do nhà họ Lục bỏ vốn đầu tư, là bệnh viện tư nhân được thành lập dưới danh nghĩa của chú Lương Tử Thụy, nằm bên cạnh bệnh viện công lập lớn nhất thành phố, hai tòa nhà chỉ cách nhau một cái hành lang trên không, máy móc dụng cụ đều xài chung. Lục Thương không thích chốn đông người, Lương Tử Thụy nài nỉ mãi y mới chịu miễn cưỡng băng qua hàng lang chụp X-quang động mạch, cũng may các số liệu của y đều được lưu trữ, lấy kết quả cũng nhanh.“Lại nặng thêm.”Lục Thương cũng không để tâm.“Dựa theo tốc độ chuyển biến xấu này, cậu khó mà chống nổi tới cuối năm sau,” Lương Tử Thụy cảm thấy vô cùng nhức đầu, “Thằng bé kia tôi lấy mẫu làm kiểm tra giúp cậu rồi, kết quả so sánh phải chờ cuối tuần mới có.”“Không cần gấp.”“Tôi gấp nha,” Lương Tử Thụy nói, “Thời gian không còn nhiều nữa.”Lục Thương ngẩng đầu nhìn Lương Tử Thụy, Lương Tử Thụy đẩy ảnh siêu âm tim đến trước mặt y, nói “Hai năm trước mạch máu dị ghép cho cậu không đạt hiệu quả lý tưởng, động mạch chủ bị co hẹp đoạn sau gây phình động mạch, thứ này hết sức nguy hiểm, lỡ như bị vỡ, cậu chỉ có nước đi gặp thượng đế.”*Dị ghép allograft là việc cấy ghép được thực hiện trên hai cá thể cùng loài, ví dụ cấy gan của người này cho người Thương “Nói biện pháp đi.”Lương Tử Thụy bất đắc dĩ, nghĩ một lát mới nói “Trong tay tôi có một dự án Cyclosporine loại mới, nếu suôn sẻ chắc có thể giúp được cậu, cậu… chờ tôi.”*Thuốc Cyclosporine được sử dụng để ngăn ngừa thải ghép ở những người ghép gan, thận hoặc ghép tim Thải ghép là quá trình mà trong đó hệ miễn dịch của người nhận cấy tấn công vào cơ quan được cấy.Buổi tối, hai người ăn cơm ở nhà hàng. Lúc đi, Lục Thương đóng gói một phần canh bồ câu.“Quan tâm thế cơ, đúng là hiếm thấy nha ông chủ Lục.” Lương Tử Thụy trêu Thương không hơi đâu để ý, chỉ hỏi “Phòng nào?”“Cậu đoán đi.”“……”Lương Tử Thụy thật sự sợ y “Ầy, 503.”TV đang thông báo tin tức khối khí lạnh sắp hạ xuống, lúc Lục Thương đi vào phòng bệnh, cậu thiếu niên trên giường đang ngẩn người. Để tiện xử lý vết thương, tóc của cậu ấy bị cắt ngắn, để lộ tròng mắt đen lúng liếng, khóe mắt dán băng gạc, da dẻ trắng muốt, sau khi thay quần áo bệnh nhân sạch sẽ, cả người trông sáng sủa Thương đặt canh lên bàn ăn trước mặt, nhẹ giọng hỏi “Nhớ tôi không?”Cặp mắt sâu thẳm dao động quanh băng gạc trên cổ tay y một lát, cậu thiếu niên đối diện đường nhìn của y, cung kính gọi một tiếng “Ông chủ Lục.”Lục Thương gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế trước giường bệnh “Cậu tên gì?”“Tiểu Lê… Em họ Lê, họ đều gọi em là Tiểu Lê.”“Không có tên sao?”“Không nhớ ạ.”Lục Thương nhìn chằm chằm cậu ấy chốc lát, nói “Thế gọi Lê Thúy đi.”Cậu thiếu niên nhìn y, mặt lộ vẻ nghi ngờ.“Sau này cậu theo tôi,” Lục Thương cũng không định giải thích, chỉ hỏi, “Nhận được mặt chữ không?”“Nhận được một ít ạ.”Lục Thương âm thầm tính toán, không hỏi gì khác, chỉ bảo cậu ấy uống đến mấy ngày, có người đưa chút quần áo qua đây, tất cả đều là hàng cao cấp, đến khi thấy chú Viên sắp xếp đồ đạc vào trong tủ quần áo, Lê Thúy mới nhận ra là cho mình.“Ba tuần sau xuất viện, sẽ có người tới đón cậu, nhớ thay đồ trước,” Chú Viên làm việc theo quy củ, “Đây là thẻ căn cước của cậu.”Lê Thúy nhận lấy, nhìn chằm chằm hai chữ “Lê Thúy” bên trên, sửng sốt thật lâu.“Tấm này là thẻ tín dụng, là thẻ phụ dưới tên ông chủ Lục, muốn mua gì có thể lấy đi quẹt, nhưng không được rút tiền mặt, muốn để dành tiền thì chờ cậu xuất viện có thể tự mở một tấm thẻ ngân hàng.”“Con…” Lê Thúy nhìn thẻ, hồi lâu không nói nên Viên thấy thế cũng không nói nhiều, chỉ đặt thẻ trên trước máy theo dõi nhìn phản ứng của cậu thiếu niên, Lương Tử Thụy cười nghiêng ngả “Nhìn cậu làm em nhỏ người ta sợ kìa…”Lục Thương làm như không liên quan đến mình, cúi đầu mở lon bia.“Rốt cuộc cậu định sắp xếp thằng bé thế nào?”“Nhận nuôi.” Lời ít ý nhiều.“Nhận nuôi?” Lương Tử Thụy líu lưỡi, liếc mắt, “Thôi bao nuôi cho rồi.”Lương Tử Thụy thuận miệng nói thế, nhưng Lục Thương lại tiếp thu vào lòng. Nếu nhận nuôi thì mai này một là phải đối mặt với vấn đề tài sản, hai là sẽ mang đến nguy hiểm không cần thiết cho cậu nhóc, đó cũng là điều mà mấy ngày nay y đang suy xét, còn nếu là bao nuôi, vậy quả là cách vẹn cả đôi đường, cũng dễ mang cậu ấy theo bên mình hơn.“Mấy lão già trong công ty đều đếm ngày ngóng trông cậu bệnh chết, nếu biết được chuyện này, bọn lão chắc chắn sẽ không tha cho thằng bé, đổi thành người yêu dễ nói hơn, như vậy thằng bé ở bên cạnh cậu cũng xem như có lý do chính đáng, sẽ không khiến người khác nghi ngờ.”Lục Thương nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của đối phương.“Nhưng bao nuôi trẻ vị thành niên, tội lỗi quá…”Lục Thương sực nhớ ra điều gì đó “Cậu ấy mấy tuổi?”“Xét độ phát triển của xương thì khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, đầu khớp xương vẫn chưa khép kín, vẫn còn có thể cao lớn hơn nữa, nhưng thằng bé thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, tuổi thật chắc sẽ lớn hơn chút… chắc tầm mười bảy mười tám tuổi.”“Vết thương thì sao? Khỏi hẳn cần bao lâu.”Lương Tử Thụy giơ ba ngón tay, nói “Tổn thương gân cốt cần tĩnh dưỡng một trăm ngày mà, tôi thì kiến nghị nằm viện đến cuối tháng, bây giờ cậu là kim chủ của thằng bé, nếu cậu bảo không cần, tôi sẽ không can thiệp, nhưng mà tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu, thằng bé thiếu nguyên tố vi lượng, vết thương ở chân thoạt nhìn chưa lành lại hẳn, trong một tháng không nên đi lại thời gian dài.” Một chiếc xe việt dã chạy đều đều trên quốc lộ thành tiếng thở dốc bên cạnh thu hút, Lục Thương quay đầu dời mắt khỏi cảnh đêm ngoài cửa người cuộn tròn ở chỗ ngồi bên cạnh y, toàn thân bê bết máu, hít thở dồn dập, hai tay siết chặt thành nắm đấm, dáng vẻ vô cùng đau hiện điểm khác thường, Lục Thương đưa tay sờ trán đối phương, nhưng lại bị đối phương thô lỗ hất văng.“Đừng đụng.” Giọng nghe rất non, là một cậu thiếu xế ngồi đằng trước, chú Viên, khẽ quay đầu lại “Ông chủ Lục?”“Không có gì.” Lục Thương bình thản rút tay như đang gắng sức nhẫn nhịn điều gì đó, cậu thiếu niên nhích ra thật xa, áp sát vào cửa xe, cuộn mình càng chặt hơn. Đèn đường ngoài cửa sổ lúc sáng lúc tối, chỉ soi được vài sợi tóc mái dài ngoằng của cậu ấy, không thấy rõ mặt mũi. Chẳng biết cậu ấy bị thương chỗ nào mà trên đệm dây không ít máu, trong xe nồng nặc mùi máu tươi.“Bị thương ở đâu?” Lục Thương nhìn chằm chằm cậu thiếu niên, cất giọng lời y chỉ có hơi thở ngày càng rối loạn, hệt như trong cơ thể cất giấu một con thú hoang sẽ bùng phát bất cứ lúc nào.“Cậu ta như vậy, có cần dẫn về nhà không?” Chú Viên ngồi đằng trước Thương quay đầu nhìn một lát, lâm vào trầm tư, dường như đang cân nhắc điều gì giờ xe phóng nhanh lên cầu vượt, thân xe ngoặt một cái, chếch sang bên phải, cậu thiếu niên nằm kế bên không có thắt dây an toàn, theo quán tính ngã sang đây, ngửi thấy mùi hương trên người Lục Thương, hình như nhất thời không kiềm chế nổi, há miệng cắn cổ tay y.“Chuyện gì vậy…” Chú Viên quay đầu lại.“Không có gì,” Lục Thương không ngẩng đầu lên cắt lời chú Viên, “Nhìn đường đi.”Chẳng biết có phải do kiệt sức hay không mà độ lực từ cổ tay truyền đến không nặng lắm, ngoại trừ thoáng chốc ban đầu thì không đau gì mấy. Lục Thương cảm nhận được cậu nhóc này không phải muốn tổn thương người, y khẽ nhíu nhíu mày, dùng tay còn lại sờ trán cậu ấy. Tay y lạnh ngắt, cậu thiếu niên như bỗng giật mình tỉnh giấc, thình lình nới lỏng hàm răng, cuống quít bò lại bên cửa xe, cuộn thành một cục, miệng còn lẩm ba lẩm này là trúng độc rồi, sắc mặt Lục Thương trở nên nghiêm túc, y bụm cổ tay, ngẩng đầu dặn dò chú Viên “Đi bệnh viện.”…Hai tiếng trước, quán bar Nam độ lại giảm mấy Mậu nhìn đồng hồ đeo tay, thấp thỏm nhích tới nhích lui trên sô pha.“Vay bắc cầu hai mươi triệu?”*Vay bắc cầu Bridge loan Một khoản vay ngắn hạn được sử dụng cho tới khi một cá nhân hay công ty củng cố được khả năng tài chính dài hạn hoặc thanh toán được các nghĩa vụ nợ hiện tại. Các khoản nợ này là ngắn hạn dưới một năm với lãi suất cao và được bảo đảm bằng một vài dạng tài sản ký quỹ như bất động sản hoặc hàng hoá tồn kho.“Phải.” Tôn Mậu gật đầu lia lịa.“Cũng không phải không được, chỉ là tôi mới chợt nhớ đến chuyện năm xưa.” Người đang nói tên là Lý Nham, chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tóc chải ngược ra sau, ngậm điếu thuốc tựa vào sô pha cười như không mặt Tôn Mậu tức thì xanh mét, trực giác nói cho gã biết, lời tiếp theo mà Lý Nham muốn nói ắt khó lọt tai. Quả nhiên, Lý Nham phun một vòng khói, bắt đầu lôi chuyện cũ “Năm đó bố tôi làm ăn thiếu tiền, đúng lúc chú là lãnh đạo ở chi nhánh ngân hàng, ban đầu chú nói thế nào với bố tôi nhỉ, cho dù Thiên vương lão tử đến tôi cũng sẽ không cho các người vay’. Chậc, tôi nói chứ bí thư Tôn ạ, hôm nay sao chú lại đến cầu cạnh tôi, chú cũng biết tính tình bố tôi không tốt mà, chú làm tôi khó xử quá.”Lúc này Tôn Mậu gần năm chục tuổi trông như học sinh tiểu học bị thầy cô dạy dỗ, lão rũ mắt, ngượng ngùng cười xòa “Năm đó là hiểu lầm thôi…”Lý Nham nở nụ cười, cắt lời lão “Chuyện trước đây qua rồi thì cho qua đi, thật ra bố tôi mạnh miệng chứ mềm lòng lắm, thấy chú gặp nạn là bảo tôi tới giúp chú ngay đấy thôi.”Biểu cảm trên mặt Tôn Mậu hết sức phức tạp, lát sau lão mới nói tiếp “Là ông chủ Lý đại nhân có đại lượng.”“Đúng thế,” Lý Nham không hề khách sáo nhận lời khen của lão, “Nhưng dù sao chúng tôi cũng là thương nhân, không giống loại làm công ăn lương như chú, tôi có thể cho chú vay bắc cầu khoản này, nhưng chú có thể cho tôi cái gì chứ? Lỡ như họ nhận tiền xong không cho chú vay tiếp, chẳng phải tôi sẽ lấp nợ không công cho chú?”“Tôi còn hai căn nhà, ở ngoại ô còn có một mẫu đất, nếu ông chủ Lý không yên tâm, tôi có thể gán nợ cho cậu.”Lý Nham phất tay “Tạm thời khoan nói chút đồ của chú đáng bao nhiêu tiền, theo tôi được biết, hai căn nhà của chú làm sổ hồng rồi phải không? Tôi không muốn thứ vô nghĩa này, tôi chỉ muốn tiền mặt.”Tôn Mậu há miệng, nhưng không thốt được lời nào. Lão lăn lộn vài chục năm, lăn lộn đến vị trí hôm nay chẳng dễ dàng gì, nếu không phải nhất thời bị quỷ ám cờ bạc thua tiền, lão cũng không sa đọa đến mức ngần ấy tuổi đầu mà còn phải ăn nói khép nép với thằng nhóc miệng còn hôi sữa này.“Ông chủ Lục thấy thế nào?” Đang im lặng, Lý Nham đổi đề tài, đột nhiên nhìn về phía người đàn ông ngồi trong góc Mậu quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Lý Nham, bấy giờ mới thấy một người đàn ông trẻ tuổi vẫn còn ngồi bên cạnh quầy bar, người nọ mặc áo bành tô màu đen, thân hình thon gầy, đang thất thần nhìn chằm chằm ly rượu trước này vừa khéo có người bưng trà đến, Lý Nham nói “Ông chủ Lục không uống rượu, đổi tách trà cho ngài ấy đi.”Nhân viên phục vụ có mắt nhìn nhanh nhẹn dẹp ly rượu trước mặt Lục Thương, đổi thành bình trà Phổ Nhị tốt nhất “Xin lỗi vì phục vụ không chu toàn ạ.”Lục Thương khẽ gật đầu, người này thật sự quá yên lặng, từ đầu chí cuối không nói câu nào, nếu Lý Nham không nhắc, Tôn Mậu suýt quên trong phòng còn một người như thế.“Chắc bí thư Tôn cũng nghe tin hồi đầu năm ông chủ Lục bỏ vốn cho vài trường đại học trong thành phố xây lầu rồi nhỉ, nói đến thực lực, ông chủ Lục cũng không thua gì nhà họ Lý chúng tôi.” Lý Nham cười đầy thâm Mậu lập tức hiểu ý, lần nữa dời mắt về phía Lục Thương “Ý cậu là…”“Tôi và ông chủ Lục cũng xem như thân nhau mấy đời, nếu chuyện này do ngài ấy làm bảo lãnh đối ứng, vậy thì mọi việc dễ bàn rồi.” Lý Nham nói.*Bảo lãnh đối ứng là một hình thức bảo lãnh ngân hàng, theo đó bên bảo lãnh đối ứng Lục Thương cam kết với bên bảo lãnh Lý Nham về việc sẽ thực hiện nghĩa vụ tài chính đối với bên bảo lãnh,trong trường hợp bên bảo lãnh Lý Nham phải trả thay cho khách hàng của bên bảo lãnh đối ứng Tôn Mậu. Theo tui hiểu thì ở đây ý nói nếu Tôn Mậu không có tiền trả cho Lý Nham thì Lục Thương làm bên bảo lãnh đối ứng sẽ trả giúp rồi sau đó Tôn Mậu mới trả tiền lại cho Lục Mậu cũng biết đến tên Lục Thương, tuổi còn trẻ đã là người phụ trách tập đoàn Đông Ngạn, đủ thấy phần nào năng lực, chỉ là tính tình người này khép kín, quanh năm ru rú trong nhà, gần như không dính líu đến mấy chuyện tạp nham trong nghề, chẳng biết tại sao hôm nay lại xuất hiện ở đây. Tôn Mậu cảm thấy tình hình đã vượt khỏi tầm tay, hoàn toàn bị Lý Nham dắt mũi, nhưng tạm thời chưa nghĩ ra cách ứng đối nào tốt hơn.“Mẫu đất ở ngoại ô của tôi, tuy rằng bây giờ không đáng tiền, nhưng chờ sang năm cầu vượt được thông xe, chắc chắn sẽ từ từ lên giá, nếu ông chủ Lục đồng ý, tôi có thể thế chấp mẫu đất này cho ngài.” Tôn Mậu Thương quay đầu lại nhìn lão, chẳng buồn hỏi rốt cuộc mẫu đất này có tính chất gì, chỉ thản nhiên nói “Có thể cân nhắc.”Tôn Mậu vốn đã chuẩn bị sẵn một bài giải thích, nào ngờ đối phương tuyệt nhiên lười nghe, lão không khỏi sửng sốt một lát. Lý Nham nghe vậy, trái lại vui mừng ra mặt “Vậy được, có những lời này của ông chủ Lục thì tôi yên tâm rồi.” Nói đoạn, hắn gọi một người ra ngoài suy xét quy định chi tiết của hợp đồng rồi đưa phức cấn trong lòng hơn nửa tháng có tiến triển, lẽ ra Tôn Mậu nên cảm thấy vui vẻ, nhưng chẳng hiểu sao cục nghẹn trong lòng lão chẳng những không chìm xuống, trái lại còn thót lên tới cổ cậu ấm ngang ngược hống hách như Lý Nham, lão đã gặp nhiều rồi, lo thì lo đấy, nhưng nói cho cùng lão không sợ, còn cái vị tẩm ngẩm tầm ngầm ngồi bên cạnh thì… Lão tự nhận xưa giờ chẳng qua lại gì với Lục Thương, thật sự nghĩ không ra tại sao đối phương lại đồng giúp mình. Lão nghiêng mắt liếc một cái, thấy Lục Thương đứng dậy đi tới xem hợp đồng, trong lòng bỗng chột dạ đến lạ, lão biết mặc kệ số tiền kia có trả nổi hay không, ân huệ này của nhà họ Lục, hôm nay lão nợ chắc rồi.“Biết bây giờ chú đang khó khăn nên tôi không thu phí cho vay, chỉ là có một việc nhỏ muốn làm phiền chú,” Lý Nham nhìn về phía Tôn Mậu, giảm thấp giọng, “Tôi có một mớ hàng muốn vận chuyển ra ngoài, tài liệu bị dằn ở hải quan gần ba tháng nay, nghe nói em họ của chú vừa khéo phụ trách chuyện này, chú xem có thể giúp tôi qua cửa thuận lợi chút không?”Sắc mặt Tôn Mậu thay đổi, nghe đến đây, lão xem như đã hiểu, nãy giờ nói nhiều như vậy đều là ngụy trang, thì ra đây mới là mục đích thật sự của Lý Nham. Cho bọn họ qua cửa một lần, tiếp sau đó sẽ có lần thứ hai, thứ ba, nói trắng ra là, Lý Nham dám chắc lão không có can đảm tìm người môi giới tài chính, lúc này mới cố ý qua đây thừa nước đục thả câu, vơ vét chút lợi lộc cho mình.*Vai trò của những người làm môi giới tài chính là tạo cầu nối giữa những người có nhu cầu về vay vốn với các tổ chức có nhu cầu cho vay tính này, gõ cũng kêu thật.“Anh Nham,” Lúc bấy giờ, một nhân viên phục vụ gõ cửa bước vào, cúi người nói nhỏ bên tai Lý Nham, “Hàng đưa tới rồi.”Nghe xong, Lý Nham nở nụ cười, đứng dậy sửa sang quần áo trên người, cười nói “Hai vị ông chủ, tôi còn chút việc vặt nên xin phép đi trước, đây là địa bàn của nhà họ Lý tôi, rượu nước gái gú cứ gọi thoải mái, tôi không tiếp đãi được, chúng ta hẹn hôm khác gặp lại.”Nói đoạn, không đợi Tôn Mậu chào hỏi mình, hắn lập tức xoay người ra cửa, động tác còn có phần hấp tấp. Đám đàn em đi theo cũng rút lui ra ngoài, trong phòng nhất thời chỉ còn lại Lục Thương và Tôn Mậu.“Nào, ông chủ Lục, hút điếu thuốc đi.” Tôn Mậu đưa điếu thuốc qua đây, Lục Thương cũng không ngăn cản, sau khi nhận thì đặt sang một bên, không đụng đến Mậu thấy y không hút, bật lửa lấy ra đành phải cất vào, lão se se sợi thuốc lá trong tay như nghiện “Hôm nay thật sự làm phiền ngài rồi, ân tình này tôi nhất định ghi nhớ, lát nữa để tôi tạo áp lực với bên kia, bảo bọn họ mau mau nhả số tiền kia ra.”Lục Thương nghe vậy cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nói “Tôi đã xem mấy hạng mục ông đang làm ở ngoài vịnh, làm không tệ.”Vô duyên vô cớ được khen, Tôn Mậu vội khiêm tốn nói “Đâu có đâu có, làm sao so được với Đông Ngạn.”Lục Thương chậm rãi rót tách trà cho hai người “Thật ra bên ngân hàng không có gì phải lo cả, với phong cách làm việc của họ Lý, chắc chắn sẽ không để mình chịu thiệt.”Ý tứ của lời này quá rõ ràng, Tôn Mậu nghe hiểu, Lý Nham nhất định đã đánh tiếng với ngân hàng từ trước, nếu không đã chẳng đồng ý cho lão vay dễ dàng như vậy. Chỉ là “đánh tiếng” vì giải quyết phiền phức cho lão hay vì gây thêm phiền phức cho lão thì rất khó nói.“Kết quả tốt là được.” Lục Thương liếc mắt nhìn lão.“Phải, phải…” Tôn Mậu gật đầu như giã tỏi, sắc mặt bối người ngồi trong phòng chốc lát, Lý Nham vẫn chưa trở về. Qua một lúc sau, bên ngoài bỗng phát ra tiềng ồn, dường như có người đang đánh nhau, Tôn Mậu muốn ra ngoài xem thử nhưng bị bảo an ở cửa ngăn cản.“Cửa sau đang dỡ hàng, phiền bí thư Tôn đi cửa trước.”Lúc này Lục Thương cũng mở cửa đi ra, bảo an lập tức cung kính khom người với y, giọng điệu kính cẩn khép nép “Ông chủ Lục.”“Đi.” Lục Thương khoác áo bành tô, khẽ gật đầu với Tôn Mậu, theo bảo an đi về hướng cửa bar này là căn cứ của người nhà họ Lý, nhà họ Lý vốn lập nghiệp từ ngành ăn uống, sau đó đầu tư thêm trang sức và bất động sản. Lý Kim Thược bố của Lý Nham là một con cáo già, kiếm lời xong bèn mở công ty bảo lãnh, ngoài mặt thì hợp tác với ngân hàng làm bên bảo lãnh cho người ta, sau lưng thì ăn lãi cắt cổ. Trong những năm đầu ngành tài chính mới vừa phát triển, nhà họ Lý ăn lời ngập họng, mấy năm nay chính sách kinh tế quốc gia từ từ siết chặt, Lý Kim Thược nghe tin lập tức hành động, rút khỏi ngành tài chính mở công ty điện ảnh, giao cho con trai tiếp quản, còn mình thì lui ra cánh gà, chỉ kinh doanh quán bar ngoài chỉ cho rằng Lý Kim Thược lớn tuổi mong hai chữ bình yên, nhưng mà người quen đều biết, ở đây không chỉ đơn giản là quán bên cửa sau là một nhà để xe, vị trí vô cùng hẻo lánh, Lục Thương quen đường quen nẻo đi ra, lúc bàn chuyện làm ăn y đã đến đây quá nhiều lần, tài xế chú Viên thường ở gần đó chờ Thương mới vừa tới cửa, chợt nghe một trận tiếng động ầm ĩ, trên bãi đất trống không xa có mấy kẻ tóc vàng trông như dân giang hồ đang cầm chai rượu đá người, đám người bên cạnh thì hò hét giỡn cợt. Bảo an cũng không bước đến ngăn cản, hiển nhiên đã nhìn mãi thành quen, hắn đứng cách Lục Thương chừng một mét, đề phòng y bị ảnh Thương không phải dạng người thích lo chuyện bao đồng, đối với thảm cảnh của người khác, y cũng không mấy hứng thú, chỉ cúi đầu gọi điện thoại cho tài xế kêu xe, cũng không định hỏi nhiều, nhưng không biết có phải khu này mới gắn thiết bị che chắn gì không mà tín hiệu không được tốt lắm, gọi vài lần mới thông được.“Cái mẹ gì thế này, thuốc này còn không bằng lần trước, hốt được tụ nhưng bán quái gì được.” Tiếng ồn ào lại truyền đến, còn kèm theo tiếng chai thủy tinh rơi xuống đất vỡ vụn, ầm ĩ vô Thương giật mình, bấy giờ mới ngẩng đầu quan sát đám người kia. Toàn là bọn lưu manh cỏn con trông coi địa bàn ở lân cận, chúng đang vây thành một vòng hùa nhau đấm đá một người trông như nhân viên phục vụ nằm dưới đất, đám lưu manh kia tuổi tác không lớn lắm nhưng ai cũng xuống tay rất hiểm, chai rượu phang thẳng vào đầu người bị đánh máu me be bét, không rõ là nam hay nữ, ngón tay run rẩy ghim vào trong đất bùn, hiển nhiên đã hết nhúc nhích nổi, nhìn điệu bộ này, nếu cứ tiếp tục đánh ắt sẽ xảy ra án mạng.“Dưới trướng có thuộc hạ không sạch sẽ, tôi dạy dỗ chút thôi.”Bị cắt đứt mạch suy nghĩ, Lục Thương nhìn theo hướng phát ra tiếng động, thấy sâu trong bóng tối, Lý Nham đang ngồi trên một chồng lốp xe hơi hút thuốc say sưa. Lục Thương không tỏ thái độ gì với những lời này, Lý Nham ở đối diện hơi sửng sốt rồi mới nhận ra mình hiểu sai ý, Lục Thương không phải đang báo cảnh không thể trách Lý Nham phản ứng quá mạnh, Lục Thương ra ngoài lăn lộn sớm, tính tình lại già dặn, khi Lý Nham còn đang đàn đúm trốn học đến quán bar chơi, Lục Thương đã bắt đầu làm ăn với bố hắn. Từ lúc mới quen nhau, Lý Nham đã cảm thấy Lục Thương thuộc cùng một dạng người với bố mình, bởi vậy ít nhiều cũng có chút kính nể, tuy rằng trên thực tế tuổi tác của hai người chẳng chênh lệch của chú Viên đã lái tới, Lục Thương vẫn chưa phát biểu bất cứ ý kiến gì với hành vi của Lý Nham, chỉ lướt mắt nhìn người đang thoi thóp dưới mặt đất, đoạn xoay người lên xe.“Công ty mới của tôi, ông chủ Lục có hứng thú hùn vốn không?” Lý Nham ở phía sau gọi y lại, “Hôm nay chúng ta cũng xem như hợp tác vui vẻ.”Lục Thương khựng lại, dường như có cúi đầu suy tư một thoáng rồi mới ngẩng đầu lên, ánh mắt lia nhanh qua cửa sổ, dừng trên người cậu nhóc máu me be bét dưới đất, mở miệng hỏi một đằng đáp một nẻo “Cậu nhóc này không tệ.”Nói xong nhìn về phía Lý Nham, “Cho cái giá đi.”Lời này vừa thốt ra, người xung quanh đều sửng Nham cũng hết sức kinh ngạc, mặc dù hắn và Lục Thương không quen thân gì lắm, nhưng cũng biết Lục Thương xưa nay lạnh nhạt, thuốc lá rượu chè không dính, mỹ sắc không ham, chẳng hiểu sao hôm nay bỗng dưng nổi lòng thương hại với một đứa con nít. Lòng tò mò thúc giục, hắn đưa tay nắm tóc mái trên trán nhân viên phục vụ dưới đất, bắt cậu ta ngẩng đầu đốc bên cạnh thừa dịp nói cho hắn biết, cậu nhóc này vốn bị khách đánh bài thiếu nợ để lại trong quán, nói sau này có tiền sẽ tới chuộc, ai ngờ một đi không trở lại. Thế là cậu ta bị ném vào quán bar, tên tuổi quê quán hỏi gì cũng không biết, xem ra chưa từng đi học, cơ thể lại gầy yếu, muốn văn hóa thì không có văn hóa, muốn sức cũng không có sức, chỉ có thể làm chút chuyện dơ bẩn mà người khác không muốn làm, gần như không có cảm giác tồn tại. Lý Nham tiếp quản quán bar hơn nửa năm, nếu không nhờ hôm nay, hắn thật sự không biết trong quán bar có một người như này, hắn nương theo đèn xe nhìn thật kỹ, không thể không thừa nhận, ánh mắt của Lục Thương đúng là đủ độc. Tóc mái dài ngoằng che mất nửa gương mặt của cậu nhóc này, nhưng dưới ánh đèn xe, cặp mắt kia quả thật sáng như Nham buông lỏng tay, ánh mắt lia qua lia lại trên người Lục Thương, nổi lên chút ý đồ.“Ông chủ Lục thích à? Vậy tặng ông chủ Lục nhé?”Xung quanh có người bắt đầu rầm rì, thậm chí còn có người cười Thương vẫn hờ hững như thế, không tỏ ra mừng rỡ, nhưng cũng không chối từ, chỉ gật đầu, ra hiệu cho tài xế “Vậy cảm ơn.”Dứt lời, tài xế xuống xe đi thẳng tới trước, đẩy đám người ra đỡ cậu nhóc kia lên, kéo vào ghế sau. Thuộc hạ của Lý Nham định ngăn cản, nhưng bị Lý Nham chặn lại.“Hôm nào cảm ơn cậu.” Lục Thương không mặn không nhạt nói, khép cửa xe lại, bảo tài xế lái đi.“Hắn chẳng khách sáo gì cả.” Nhìn bóng xe đi xa, quản đốc tức giận lại Lý Nham trông vô cùng phấn khởi.“Anh Nham, cho hắn hời thế sao?”Lý Nham cúi đầu cười cười, nói “Mày thì biết gì.” Reads 103,734Votes 3,904Parts 42Ongoing, First published Dec 09, 2017Table of contentsSat, Dec 9, 2017Sat, Dec 9, 2017Sun, Dec 10, 2017Sun, Dec 10, 2017Mon, Dec 11, 2017Tue, Dec 12, 2017Wed, Dec 13, 2017Fri, Dec 15, 2017Tue, Dec 19, 2017Thu, Dec 21, 2017Sat, Dec 23, 2017Sat, Dec 23, 2017Mon, Dec 25, 2017Mon, Dec 25, 2017Mon, Dec 25, 2017Tue, Dec 26, 2017Thu, Dec 28, 2017Sun, Dec 31, 2017Fri, Jan 5, 2018Sat, Jan 6, 2018Wed, Jan 10, 2018Fri, Jan 12, 2018Fri, Jan 12, 2018Tue, Jan 16, 2018Fri, Jan 26, 2018Fri, Jan 26, 2018Sun, Jan 28, 2018Mon, Feb 5, 2018Mon, Feb 5, 2018Mon, Mar 12, 2018Thu, Mar 22, 2018Sat, Aug 11, 2018Wed, Aug 15, 2018Thu, Aug 16, 2018Sun, Sep 16, 2018Sun, Sep 16, 2018Mon, Sep 24, 2018Sun, Oct 14, 2018Sun, Oct 14, 2018Mon, Oct 15, 2018Mon, Oct 15, 2018Mon, Dec 16, 2019Tượng nói về cuộc tình trắc trở đầy bi thương của Lâm Hạc người có cơ thể khác với người bình ngược luyến tàn tâm, ngược tâm ngược lẫn thân, có chi tiết kỳ ảo, trong sinh kiếp sau, có chi tiết cẩu huyết, truyện nhất thụ nhất công. Vương tử tàn ác công, thường dân ôn nhu thụ "yêu một người chẳng đến được với nhau, chịu thương tâm chỉ để cứu người đó vậy mà ông trời lại nỡ tâm chia cắt, khi còn là phu thê ta vô tình cự tuyệt hắn để giờ đây một mình ta ân hận...phải chăng là nhân quả....kiếp này mãi mãi " Tượng Tâm"" -Truyện đã được chỉnh sửa, nên đừng thắc mắc sao k giống bản cũ Tác giả+Sửa truyện Tiêu Tâm Tâm Soạn từ Hà riu Truyện k hay xin đừng rep hay up qua chỗ khác khi chưa đc sự cho phép của Tâm Tâm nhé ^< vì up qua nơi khác ngta sẽ càng chê chuyện Tâm Tâm viết dở thui nên xin hãy tôn rọng Chúc các tỷ muội đọc hảo vui vẻ, không hay xin đừng ném gạch hãy ném tiền thay gạch vì ném gạch cũng mất tiền mua thôi thì ném tiền để tâm tâm mua đam đọc nga v 3534trongsinh TƯỢNG TÂM Tác giả Mao Hậu 毛厚 Thể loại hiện đại, niên hạ trung khuyển công, bệnh tim tinh anh thụ, 1×1, HE Tình trạng bản gốc Hoàn gồm 57 chương và 4 phiên ngoại Biên tập Nana Lưu ý Bản edit phi thương mại, không đảm bảo chính xác, đã có phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác. This slideshow requires JavaScript. Văn án Ở quán bar bàn bạc, Lục Thương tiện tay cứu một cậu nhóc bẩn thỉu, vốn dĩ chỉ là tiện tay mà thôi, không ngờ khi nhìn thấy vết súng sau lưng cậu thiếu niên, ký ức mười năm trước tràn vào trong óc. Lục Thương hỏi “Cậu tên gì?” “Tiểu Lê… Em họ Lê, họ đều gọi em là Tiểu Lê.” “Không có tên sao?” “Không nhớ ạ.” Lục Thương nói “Thế gọi Lê Thúy đi, sau này cậu theo tôi.” Kể từ hôm đó, bên cạnh Lục Thương có thêm một người yêu nhỏ tên Lê Thúy. Thật nhiều năm về sau, bác sĩ Lương cười nhạo y, tim người ta thì không muốn, còn góp cả tim mình vào, ông chủ Lục, vụ buôn bán này không có lời nha. Nhìn cậu trai tuấn tú ở trong bếp nấu cơm, Lục Thương buồn bực nghĩ, rõ ràng lúc nhặt về chỉ là một con rùa đen nhỏ không nhận nổi mặt chữ, sao mới chớp mắt đã biến thành chó săn lớn thấy mình là nhào tới rồi? Note Thúy 邃 trong tên em công có nghĩa là tinh thông, sâu xa, thúy trong thâm thúy nha P Về truyện này thì tui chỉ có thể nói là, truyện vô danh, tác giả cũng vô danh nốt, nhưng mà tui rất thích =3= Tui thích sự chung thủy tuyệt đối của công, thích tình cảm sâu đậm mà công dành cho thụ, thích cách thụ yêu thương công, nói chung thích hết cả đôi ấy, và hơn nữa là… tui không có sức chống cự với mấy em niên hạ trung khuyển công = Bởi vì tui rất thích, nên tui mong là mọi người cũng thích ◡‿◡✿ Giới thiệu chi tiết -> Click Mục lục Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 + 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Phiên ngoại Phiên ngoại 1 Hoa thanh cúc Phiên ngoại 2 Đầu bếp quái vật ✿ Bonus Bản khảo sát độ hài lòng trong hôn nhân Phiên ngoại 3 Người yêu chưa biết Phiên ngoại 4 Đường về ✿ Bonus Mẩu truyện ngắn TOÀN VĂN HOÀN Tagged tượng tâm Editor NanaThể loại hiện đại, niên hạ trung khuyển công, bệnh tim tinh anh thụ, 1×1, Thương đang trong quán Bar bàn bạc công việc thì sẵn tay cứu giúp một cậu bé bẩn thỉu, vốn chỉ là sẵn tiện tay cứu giúp mà thôi nhưng mà không ngờ khi nhìn thấy vết súng sau lưng cậu bé lại khiến cậu nhớ đến ký ức năm 15 tuổi của Thương hỏi “Cậu tên gì?”“Tiểu Lê… Em họ Lê, họ đều gọi em là Tiểu Lê.”“Không có tên sao?”“Không nhớ ạ.”Lục Thương nói “Thế gọi Lê Thúy đi, sau này cậu theo tôi.”Kể từ hôm đó, bên cạnh Lục Thương có thêm một người yêu nhỏ tên Lê nhiều năm về sau, bác sĩ Lương cười nhạo y, tim người ta thì không muốn, còn góp cả tim mình vào, ông chủ Lục, vụ buôn bán này không có lời cậu trai tuấn tú ở trong bếp nấu cơm, Lục Thương buồn bực nghĩ, rõ ràng lúc nhặt về chỉ là một con rùa đen nhỏ không nhận nổi mặt chữ, sao mới chớp mắt đã biến thành chó săn lớn thấy mình là nhào tới rồi? Tác giả Thể loại Đam MỹNguồn thái FullSố chương 63Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Editor NanaThể loại hiện đại, niên hạ trung khuyển công, bệnh tim tinh anh thụ, 1×1, Thương đang trong quán Bar bàn bạc công việc thì sẵn tay cứu giúp một cậu bé bẩn thỉu, vốn chỉ là sẵn tiện tay cứu giúp mà thôi nhưng mà không ngờ khi thấy vết súng sau lưng cậu bé lại khiến cậu nhớ đến ký ức năm 15 tuổi của Thương hỏi “Cậu tên gì?”“Tiểu Lê… Em họ Lê, họ đều gọi em là Tiểu Lê.”“Không có tên sao?”“Không nhớ ạ.”Lục Thương nói “Thế gọi Lê Thúy đi, sau này cậu theo tôi.”Kể từ hôm đó, bên cạnh Lục Thương có thêm một người yêu nhỏ tên Lê nhiều năm về sau, bác sĩ Lương cười nhạo y, tim người ta thì không muốn, còn góp cả tim mình vào, ông chủ Lục, vụ buôn bán này không có lời cậu trai tuấn tú ở trong bếp nấu cơm, Lục Thương buồn bực nghĩ, rõ ràng lúc nhặt về chỉ là một con rùa đen nhỏ không nhận nổi mặt chữ, sao mới chớp mắt đã biến thành chó săn lớn thấy mình là nhào tới rồi?

truyện đam mỹ tượng tâm